Cô ta đương nhiên không thể để Cung Thiếu Vũ biết, nếu anh biết là cô ta, nhất định sẽ đến chỗ Mộ Diệc Thần làm loạn.
Nếu làm loạn, sẽ không tốt cho cô ta.
Bà Cung thấy cô biểu hiên nghiêm túc, liền gật đầu:
- Yên tâm, bác sẽ không nói cho nó biết đâu.
Nghe thấy lời cam đoan của bà, Châu Lệ Đồng lúc này mới vào vấn đề chính:
- Thiếu Vũ hơn nửa tháng nay đều không ở công ty, kịch bản mới viết ra một bản không có kết cục, bạn cháu thấy cậu ấy vô cùng thân thiết với một nữ diễn viên hạng ba, bất chấp nguy hiểm tính mạng vì cô ta mà làm diễn viên đóng thế, bác biết đấy, làm diễn viên đóng thế rất nguy hiểm.
Nhà họ Cung chỉ có hai người con trai là Cung Thiếu Dương và Cung Thiếu Vũ, cô tin bà Cung sẽ không trơ mắt nhìn Cung Thiếu Vũ làm chuyện dại dột.
Thôi Chân Hy cô cướp vai của tôi, tôi sẽ cản trở cô, muốn cùng Cung Thiếu Vũ yêu đương, cô nằm mơ đi!
Cô khiến tôi không vui, tôi cũng tuyệt đối không để cô dễ sống.
Qủa nhiên, bà Cung nghe Châu Lệ Đồng nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi:
- Cái thằng nghịch tử này, thật là muốn làm bác tức chết, trước đây nó qua lại tuỳ tiện với đám con gái thấp hèn đó, bác cũng chỉ coi như mắt nhắm mắt mở, không ngờ lần này lại quá đáng như vậy, lại còn đi làm diễn viên đóng thế, Lệ Đồng, may mà cháu đến nói cho bác, không thì bác vẫn chẳng biết gì.
Chồng bà mất sớm, bà một mình quản lí sự nghiệp gia đình, rất mong hai con trai sẽ tiếp quản, nhưng bọn họ không muốn.
Cậu cả còn được, chuyên tâm vào y học, cậu hai thì cà lơ phất phơ, thật sự khiến bà không yên tâm.
Châu Lệ Đồng thấy bà Cung mắc câu, lập tức nói:
- Bác đừng nói thế, cháu với Thiếu Vũ vừa là đồng nghiệp cũng vừa là bạn bè, cháu cũng hi vọng cậu ấy tốt hơn.
Anh yêu đương với ai, cô đều không ý kiến, nhưng Thôi Chân Hy thì không được.
Thiếu Vũ à xin lỗi, ai bảo Thôi Chân Hy giúp Tô Vũ Đồng, đây đều là do cô ta tự tìm lấy.
Bà Cung mỉm cười, càng nhìn Châu Lệ Đồng càng thích:
- Nếu nó có thể tìm được một cô gái hiểu chuyện như cháu thì tốt biết mấy.
Có tài có sắc, dịu dàng nhã nhặn, thật sự là tiêu chuẩn của một người con dâu.
Châu Lệ Đồng hơi đỏ mặt, e thẹn nói một câu:
- Bác à, bác đừng lấy Lệ Đồng ra đùa nữa, cháu đâu có tốt như vậy.
Được được được, bác không nói nữa, nào uống cafe đi.
Bà Cung cười, sau đó cùng Châu Lệ Đồng uống cafe tiếp.
Một tuần sau, Thôi Chân Hy quay phim xong, cùng Cung Thiếu Vũ quay về Giang Thành.
Biết Thôi Chân Hy hôm nay về, Tô Vũ Đồng sớm xong công việc, về nhà đợi cô.
- Chào mừng đại minh tinh của chúng ta về nhà!
Thôi Chân Hy vừa bước vào cửa nhà họ Tô, Tô Vũ Đồng liền dắt Niên Niên cùng người nhà họ Tô tung hoa.
Không khí rộn ràng mà thân thiết.
Thôi Chân Hy rất cảm động, dùng lễ nghi của đất nước Hàn Quốc khom lưng cúi đầu trước mọi người:
- Cảm ơn mọi người!
- Dì Chân Hy, tặng dì cái này!
Niên Niên ôm một bó hoa, mỉm cười chạy đến trước mặt Thôi Chân Hy, đôi mắt to tròn long lanh.
- Cảm ơn bảo bối, moa.
Thôi Chân Hy tươi cười rạng rỡ nhận lấy hoa từ tay Niên Niên, thơm cậu bé một cái như thường ngày.
- Cậu nhóc, cháu bất công quá, tại sao cô ấy có hoa, còn chú thì không?
Cung Thiếu Vũ đứng bên cạnh Thôi Chân Hy phồng má nhìn Niên Niên, dáng vẻ hài hước đáng yêu nói không nên lời.
Niên Niên cười khanh khách, nói năng mạch lạc:
- Chú Thiếu Vũ, là một quý ông, sao có thể ghen tị với một quý cô xinh đẹp chứ?
Cung Thiếu Vũ:
Tiểu tử này, có cần phải phá anh như thế không, anh có chỗ nào không có khí chất quý ông chứ?
Trên đời này còn có người có khí chất quý ông hơn anh sao?
Thôi Chân Hy bị Niên Niên chọc cười, nói:
- Niên Niên, mấy lời này của con thật sự quá hay.
Cung Thiếu Vũ thấy Thôi Chân Hy lại cũng thấy anh không có khí chất quý ông, bất mãn nhìn hai người:
- Tôi phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, diện mạo phi phàm thế này, vậy mà con mắt của mấy người lại thấy tôi không có khí chất quý ông?
Thôi Chân Hy không quan tâm đến anh, dắt tay Niên Niên trực tiếp đi về phía Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng cười, nói:
- Dù sao thì người ta cũng từng cứu cậu, đừng khắt khe vậy nữa được không?
Cung Thiếu Vũ nghe cô nói lời này, cảm động nói một câu:
- Vũ Đồng, cô chính là người thân của tôi!
Tuần này anh đã dùng hết các biện pháp, nhưng Thôi Chân Hy vẫn không nhận lời làm bạn gái anh, cứ thờ ơ với anh như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có người chịu nói giúp anh rồi.
Thôi Chân Hy mỉm cười, ánh mắt trong trẻo xinh đẹp:
- Được rồi, nể mặt cậu, mình tốt với anh ta hơn chút được chưa?
Tô Vũ Đồng cười nhìn về phía Cung Thiếu Vũ:
- Thiếu Vũ, cùng vào ngồi đi.
Cung Thiếu Vũ vô cùng vui sướng gật đầu.
Một bữa cơm ngon là điều thiết yếu.
Ăn xong, Cung Thiếu Vũ ngồi một lát rồi cáo từ, Thôi Chân Hy cùng Tô Vũ Đồng tán chuyện liên tục.
Bọn họ nói chuyện đến rất muộn, cuối cùng Thôi Chân Hy lười quay về phòng mình, ngủ luôn ở chỗ Tô Vũ Đồng.
Trời sáng, Tô Vũ Đồng đi làm, Thôi Chân Hy đưa Niên Niên đi học.
Trên đường về điện thoại cô reo, lấy ra xem, lại thấy là một số lạ, dù vậy, cô vẫn lễ phép nghe:
- Alo, xin chào?
Bà Cung nghe thấy giọng của Thôi Chân Hy, ngạo mạn nói:
- Cô Thôi Chân Hy, tôi là mẹ của Cung Thiếu Vũ, gặp mặt nhé.
Tối qua con trai về rồi, bà đoán Thôi Chân Hy này cũng về rồi, cho nên hôm nay là lúc để gặp mặt, nói rõ ràng với cô.
Thôi Chân Hy có chút bất ngờ, nhưng vẫn lễ phép đáp lại:
- Được ạ.
Nghe cô đồng ý, bà Cung nói:
- Tôi ở quán cafe Newsmy, cô qua đây nhé.
- Vâng ạ.
Thôi Chân Hy trả lời.
Cúp máy, cô gọi một chiếc xe đến thẳng quán cafe Newsmy.
Cô vừa đến cửa, một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, tóc tai chải chuốt gọn gàng, chầm chậm bước về phía cô:
- Xin hỏi có phải cô Thôi Chân Hy không?
Thôi Chân Hy gật đầu tự nhiên.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười:
- Tôi là trợ lí của bà Cung, Alice
Thôi Chân Hy cười nhẹ nhàng gật đầu.
Rất nhanh Thôi Chân Hy theo Alice đến một căn phòng, gặp bà Cung.
Ở đất nước của Chân Hy, là thế hệ sau khi gặp bậc trên, đặc biệt còn là bậc trên của bạn, bọn họ sẽ lễ phép khom lưng cúi rạp người kính chào, thế là cô theo thói quen tao nhã cúi chào:
- Cháu chào bác gái, cháu là Thôi Chân Hy.
Bà Cung nhìn cô thật kĩ, kiêu ngạo nói:
- Cô Thôi đa lễ rồi, tôi không dám nhận hai chữ bác gái của cô, hôm nay tôi gọi cô đến, là có chuyện muốn nói với cô.
Thôi Chân Hy là đại tiểu thư của Thiện Mỹ Quốc Tế, không thể xâm phạm lòng tự tôn của cô, lập tức thẳng lưng, khí chất nữ vương lan toả.
Nếu đối phương đã không nhận lễ nghi của cô, vậy cô cũng không cần làm mình uất ức:
- Không biết bà Cung muốn nói chuyện gì với tôi?
Thấy cô thay đổi như vậy, bà Cung hơi ngây ra, rồi lập tức khôi phục lại bình thường, lấy ra một tờ chi phiếu:
- Chỗ này là một trăm vạn, phiền cô tránh xa con trai tôi!
Thôi Chân Hy cười, xinh đẹp đáng yêu, toàn thân phát ra một vẻ tự tin hơn người, lấy ra sổ chi phiếu của mình, viết ra tại chỗ một tờ chi phiếu, đặt trước mặt bà Cung:
- Đây là hai trăm vạn, phiền bà trông kĩ con trai bà, bảo anh ta đừng đến quấy rầy tôi nữa!
Tiền đối với cô mà nói một xu không đáng, thứ cô tìm là thứ cả đời bà cũng không hiểu được.
Muốn dùng tiền chà đạp lòng tự tôn của cô, thật là cười chết mất!