Cùng bị đánh, Tô Vũ Đồng chỉ quan tâm Cố Triều Tịch, Mộ Diệc Thần nhận được hàng ngàn lần tổn thương, nắm chặt lòng bàn tay.

Tô Vũ Đồng quá hiểu Mộ Diệc Thần, anh tuyệt đối không phải loại người đồng ý chịu thiệt, sợ bọn họ chưa xong với nhau, nên nói:
-A Tịch, mắt em hơi nhức, anh đưa em về đi.

Vì câu nói muốn rời đi của Tô Vũ Đồng, làm hai kẻ bị thương, không tính toán chút gì nữa.

Cố Triều Tịch và Mộ Diệc Thần nghe thấy Tô Vũ Đồng không khỏe, thù hận giữa hai người phút chốc tiêu biến, cùng lộ ra vẻ lo lắng.

Điển không giống nhau đó là Cố Triều Tịch lập tức đi về phía cô, còn chân Mộ Diệc Thần giống như bị đinh găm xuống đất vậy, không nhấc được nửa bước chân, vì người cô gọi là Cố Triều Tịch, không phải anh.

Lúc này dường như anh có thể cảm nhận được tâm trạng của Tô Vũ Đồng ngày hôm ấy.

Bị người mình yêu thương nhất bỏ mặc không nhìn tới thì ra lại đau lòng đến vậy.

-Vũ Đồng, em đừng sợ, anh đưa em đi tìm bác sĩ ngay.

Cố Triều Tịch nói xong, liền bế Tô Vũ Đồng đi.

Mộ Diệc Thần nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt lập tức tối dần đi, trái tim bị bóp mạnh.

Châu Lệ Đồng thấy anh cứ nhìn Tô Vũ Đồng mãi, hận thù trong lòng liền cuộn trào dữ dội.

Tô Vũ Đồng cô cám dỗ linh hồn của Lucas, cô chưa xong với tôi đâu!
Tô Vũ Đồng được Có Triều Tịch dẫn đi tìm bác sĩ, bác sĩ kiểm tra một chút nói:
-Không sao, nhưng nhớ kỹ bệnh nhân không được kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc chữa lành vết thương.

Nghe thấy bác sĩ nói vậy, Cố Triều Tịch mới yên tâm.

Tô Vũ Đồng mượn cơ hội hỏi bác sĩ:
-Bác sĩ, công ty tôi còn có rất nhiều việc đang đợi tôi, còn bao lâu nữa tôi mới có thể tháo băng?
Cô đã bỏ lại công ty 1 tuần rồi.

Bác sĩ đáp:
-Ít nhất cũng phải 10 ngày nửa tháng nữa, hơn nữa cô sau ba tháng xuất viện không được vận động mạnh, không được dùng mắt trong thời gian dài, cũng không được bơi lội.

Nghe lời bác sĩ, Tô Vũ Đồng liền trở nên ủ rũ.

Không vận động mạnh thì được, bơi lội cũng được, duy chỉ có không thể sử dụng mắt, cô đâu thể nhìn mọi thứ bằng ngón chân được!
Cố Triều Tịch biết cô nhất định đang lo lắng tiến độ công trình, vậy nên nói với cô:
-Em yên tâm nghỉ ngơi, công trường trung tâm thương mại anh sẽ cho Từ Vinh qua đích thân giám sát, còn về công ty không phải vẫn còn có Tiểu Vy và Đường Đường sao, bảo bọn họ có văn kiện gì quan trong thì mang qua, em chỉ việc kí tên là được.

Anh sẽ giúp cô kiểm tra, cho nên tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất gì.

Tô Vũ Đồng nghe thấy Cố Triều Tịch muốn bảo Từ Vinh đích thân giám sát, lập tức cảm kích nói:
-A Tịch, cảm ơn anh.

Từ Vinh là kiến trúc sư đầu ngành của Đại Phong, anh ta giám sát hiệu quả sẽ tốt hơn bản thân tự mình ra đó.

Cố Triều Tịch cười nhã nhặn:
-Muốn cảm ơn anh thì nghe lời bác sĩ, mau khỏe lại, anh còn đợi đi cắm trại cùng em nữa, giá nướng anh đều đã mua rồi.

Thấy anh còn nhớ, Tô Vũ Đồng bật cười:
-Hì hì, được ạ!
Nghe thấy hai người bọn họ cười nói, Mộ Diệc Thần đứng ngoài của phòng khám, mặt mày căng cứng.

Anh không tiếp tục ở lại, quay người lặng lẽ rời đi.

Những ngày sau đó, Mộ Diệc Thần vẫn âm thầm đến bôi thuốc cho Tô Vũ Đồng, ngoài y tá kia ra, không ai biết cả.

Thời gian chớp mắt đã qua 10 ngày, hôm nay là ngày Tô Vũ Đồng xuất viện.

Vết sẹo trên mặt Tô Vũ Đồng đã khỏi hẳn rồi, mắt cũng đã được tháo băng xuống.

Cố Triều Tịch đưa cô chiếc gương nhỏ, cô liền nhận lấy.

Nhìn bản thân trong gương không những không để lại sẹo, da dẻ còn đẹp hơn trước rất nhiều, nõn nà giống như trứng gà bóc vậy, trong lòng Tô Vũ Đồng rất thích thú.

Ngước mắt nhìn Cố Triều Tịch nói:
-A Tịch, cảm ơn sự chăm sóc của anh trong thời gian này, còn cả mấy bữa cơm bổ của anh nữa!
Cố Triều Tịch cười nhẹ khoan thai:
-Nếu em thích, sau này anh bảo đầu bếp nấu cho em mỗi ngày, buổi trưa đưa đến công ty buổi tối đưa đến nhà.

Tô Vũ Đồng thu gương lại, vội từ chối:
-Không được không được, tuy em rất thích mấy bữa cơm bổ đó, nhưng anh xem xem gần đây em béo lên rồi, không thể ăn thêm nữa.

Cô là tổng giám đốc của Tô Thị, phải giữ hình tượng.

Tuy bụ bẫm khá đáng yêu, nhưng không có khí thế.

Làm một lãnh đạo cao cấp nhất công ty, thứ cần có không chỉ là năng lực, mà còn có khí thế, đây là thứ cô học được từ Mộ Diệc Thần.

Sao đột nhiên lại nhớ đến Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng có phút bực bội.

Cố Triều Tịch không biết cô đang nghĩ gì, khóe miệng mang theo nụ cười nói:
-Vậy anh bảo ông ấy làm món vừa có thể bồi bổ vừa không béo, cũng được mà?
Thực ra cô không béo chút nào, thậm chí hơi xanh xao khiến người ta thấy thương, nên bồi bổ nhiều chút.

Tô Vũ Đồng phủi tay:
-Đưa đi đưa lại phiền phức lắm, kỹ năng của vú Trương bếp nhà em cũng rất tốt, không cần phiền tới đầu bếp nhà anh.

Ân tình cô nợ Cố Triều Tịch đã đủ nhiều rồi, sao còn có thể không biết ngại làm phiền anh.

Người ta cũng là tổng giám đốc mọt công ty lớn đó, cô không thể biến anh thành quản gia của mình được.

Cố Triều Tịch thấy cô từ chối, trêu chọc:
-Vú Trương nhà em tay nghề tốt, vậy sao em không mời anh đến nhà em ăn cơm thế?
Anh vẫn chưa một lần đến nhà họ Tô.

Tô Vũ Đồng nghe anh nói vậy, cũng thấy đúng, anh chăm sóc mình lâu như vậy, mình cũng nên bày tỏ chút chứ, vậy nên nói:
-Vậy tối nay anh đến nhà em dùng cơm đi, lát nữa em gọi thêm Nghiên Nghiên, Thiếu Dương và Chân Hy.

Lâu như vậy không gặp, khó trách cô nhớ bọn họ.

Cùng ăn bữa cơm coi như chúc mừng cô khỏe lại.

Cố Triều Tịch cười:
-Nghiên Nghiên và Thiếu Dương có thể tới, Chân Hy thì thôi đi, cô ấy bận quay phim rồi.

Tô Vũ Đồng không hề biết chuyện Cố Triều Tịch đưa Thôi Chân Hy vào đoàn phim, mặt đầy kinh ngạc nhìn Cố Triều Tịch:
-Chuyện lúc nào thế?
-Chính là ngày thứ hai khi em bị thương, anh đưa cô ấy vào đoàn phim “Ngọc Phù Dung”.

Cố Triều Tịch hiện giờ cũng không muốn giấu giếm nữa, Chân Hy thể hiện tốt hơn anh nghĩ, để Vũ Đồng biết tin rằng cô sẽ rất vui.

Biểu cảm của Tô Vũ Đồng lập tức trở nên mừng rỡ, móc điện thoại ra gọi video cho Chân Hy.

Nhanh chóng video được kết nối, nhưng không phải Chân Hy, mà là Cung Thiếu Vũ.

-Thiếu Vũ, Chân Hy đâu?
Tô Vũ Đồng hỏi.

Cô rất tò mò, điện thoại Thôi Chân Hy sao lại ở trong tay Cung Thiếu Vũ?
Cung Thiếu Vũ cười tuấn tú, lộ hai chiếc răng nanh tinh nghịch ra ngoài:
-Vũ Đồng, Chân Hy đang quay phim, tôi qua thám thính thôi.

Mắt Tô Vũ Đồng sáng lên, thích thú vô cùng nói:
-Cô ấy diễn vai gì?
Cung Thiếu Vũ thấy cô có hứng thú lập tức chuyển đầu camera, hướng đúng về phía Thôi Chân Hy đang quay phim:
-Cô tự nhìn đi.

Tô Vũ Đồng thuận theo camera nhìn, chỉ thấy Chân Hy mặc một bộ đồ đỏ cực điển trai, buộc tóc đuôi ngực cao, trong tay cầm một thanh kiếm dài, dáng vẻ hiên ngang đang đánh nhau với người ta.

-Oa, Chân Hy thật lợi hại!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô thực sự không thể tin, hóa trang cổ trang của Chân Hy lại xinh đẹp đáng kinh ngạc như vậy, thực sự bổ mắt.

Cung Thiếu Vũ nghe thấy lời đánh giá của Tô Vũ Đồng với Thôi Chân Hy, cười nói:
-Đường nhiên, ngay cả đạo diễn Trương cũng khen cô ấy, nói cô ấy không những có một gương mặt điện ảnh, còn là một người sinh ra để dành cho điện ảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play