Châu Lệ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần muốn bắt Lâm Yên Nhiên, lòng chợt kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười như ban đầu còn phấn khởi nói:
-Vậy thật quá tốt rồi! Nếu Tiều Dương tóm được Lâm Yên Nhiên anh nhất định phải nói với em, em muốn dạy dỗ bà ta thật cẩn thận, đều do bà ta hại Vũ Đồng hiểu lầm em.
Lâm Yên Nhiên, tốt nhất bà trốn kỹ chút cho tôi, tuyệt đối đừng để Tiểu Dương tóm được, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô ta nói, gật đầu, tỏ ý ngầm bằng lòng.
Châu Lệ Đồng thấy anh đồng ý, rất vui mừng, cứ tìm chuyện để nói với anh, nhưng Mộ Diệc Thần luôn không để tâm.
Trưa ngày hôm sau, Mộ Diệc Thần lấy được thuốc Cung Thiếu Dương tìm cho, liền gọi điện cho Diêm Tịnh, bảo Diêm Tịnh làm công ty Đại Phong loạn lên chút, sau đó nhân lúc Cố Triều Tịch đi xử lý rắc rối, anh dẫn một y tá và phòng Tô Vũ Đồng.
Khi Cố Triều Tịch rời đi nói với Tô Vũ Đồng, anh cần ít nhất 2 3 tiếng mới quay lại được, cho nên khi cô nghe thấy tiếng bước chân, lập tức cảnh giác ngồi dậy, hỏi:
-Ai?
Mộ Diệc Thần thấy cô cảnh giác như vậy, trỏng lòng có chút khó chịu, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho y tá, y tá thấy vậy vội nói với Tô Vũ Đồng:
-Cô Tô mời cô nằm xuống, phải bôi thuốc lên vết thương rồi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng y tá, mới buông lòng cảnh giác, phối hợp nằm thẳng xuống.
Thấy cô nằm xuống, Mộ Diệc Thần chầm chậm bước tới trước giường cô, nhìn vết thương của cô ở khoảng cách gần như vậy, trái tim anh lại bị bóp nghẹn một lần nữa, mắt rủ xuống anh mở lọ thuốc ra cẩn thận dè dặt bôi thuốc cho cô.
Tô Vũ Đồng không hề biết người bôi thuốc cho cô là Mộ Diệc Thần, vẫn tưởng là y tá, cho nên vô cùng thoải mái hỏi:
-Chị y tá, đây là thuốc gì thế, dễ chịu quá, rất thơm nữa.
Thuốc này bôi lên, cảm giác bỏng rát trên mặt cô không còn nữa, hơn nữa mùi hương thoang thoảng thanh thoát, không giống như loại thuốc khó ngửi bôi ngày hôm qua.
Y tá nghe thấy Tô Vũ Đồng hỏi, lập tức nhìn qua Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần đưa chiếc lọ trong tay cho cô nhìn, sau đó ra hiệu cho cô tự động nói, y tá hiểu ý:
-Loại thuốc này là dạng cao mỡ theo công thức chế tạo bí mật của hoàng cung, vô cùng khó kiếm, số cô thật may, trông tay viện trưởng chúng tôi vừa hay có một lọ.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời ý ta nói, dáng vẻ nằm dài, gật đầu, sau đó tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ của “y tá”.
Mộ Diệc Thần giúp Tô Vũ Đồng bôi thuốc xong, vẫy tay về phía y ta, y tá hiểu ý quay người đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng không nhìn thấy, lại thêm Mộ Diệc Thần không cử động, cho nên cô không hề biết trong phòng còn có một người nữa, ở một mình một lúc, liền thở dài nhẹ một hơi.
Mộ Diệc Thần thấy cô thở dài, hơi nhíu mày, đôi mắt nâu lấp lánh lướt qua ánh nhìn khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô thở dài.
Cô đang thất vọng điều gì sao?
Lẽ nào là đối với anh?
Mộ Diệc Thần nghĩ đến đây, lòng chợt loạn.
Tô Vũ Đồng thở dài, tay bắt đầu lần mò, Mộ Diệc Thần cũng không biết cô đang tìm gì, thấy tay cô cách túi xách không xa, vậy nên đưa tay ra, xách túi đến bên tay cô.
Tô Vũ Đồng sờ thấy túi, lập tức mò vào lôi điện thoại ra.
Vẽ loạn lên trên màn hình, cô bắt đầu mò mẫm gọi điện.
Do không nhìn thấy số điện thoại nên ấn sai rất nhiều lần, còn bị người ta mắng mấy lần.
Không thành công, cô có chút khổ não vứt điện thoại sang 1 bên, cả người nhìn cực kỳ không ổn.
Mộ Diệc Thần chau mày nhìn số cô ấn, thấy hình như giống số chú Ngô, trong lòng nghĩ có phải cô có lời muốn nói với chú Ngô, vậy nên lặng lẽ gửi tin nhắn cho chú Ngô: Gọi điện cho cô chủ của chú, đừng bảo cô ấy là tôi bảo ông.
Chú Ngô nhận được tin nhắn của Mộ Diệc Thần, lập tức gọi điện cho Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng chuông điện thoại rao, lập tức nắm lấy:
-A lô?
Chú Ngô nghe thấy giọng của cô, kính cẩn gọi một tiếng:
-Cô chủ.
Tô Vũ Đồng nghe thấy là chú Ngô, kích động:
-Chú Ngô, mẹ và Niên Niên đều khỏe chứ?
Trong lòng cô nhớ đến bọn họ, mấy ngày nay cô không lộ mặt, bọn họ nhất định rất lo lắng!
Chú Ngô cười hòa nhã:
-Cô chủ yên tâm đi công tác, cậu chủ nhỏ và bà chủ đều rất tốt.
Công tác?
Tô Vũ Đồng hơi ngây ra, nhưng cũng không để lộ, cho dù là ai lấy lý do này cho cô, cũng khá tốt.
Cười cười, cô nói:
-Tốt là được, có thể một thời gian nữa tôi không thể về được, phiền ông nhiều rồi.
Cô cũng không biết khi nào cô có thể xuất viện.
Tô Vũ Đồng khách sáo như vậy, chú Ngô cũng có chút ngại:
-Cô chủ yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng.
-Vậy cảm ơn, tạm biệt.
Tô Vũ Đồng cúp máy, liền ngồi trên giường không động đậy, cúi đầu cũng không biết đang nghĩ gì?
Mộ Diệc Thần suýt chút lên tiếng hỏi cô, nhưng lại nghĩ đến câu cô nói với anh đừng đến làm phiền tôi nữa đó, cuối cùng lại kiềm chế.
Mộ Diệc Thần ở trong phòng bệnh của Tô Vũ Đồng gần 2 tiếng, y tá lúc trước đi ra lại đến, làm ra hiệu tay với anh.
Mộ Diệc Thần biết y tá muốn bảo anh, Cố Triều Tịch quay lại rồi.
Anh không hề sợ Cố Triều Tịch, mà sợ Cố Triều Tịch làm lộ chuyện mình âm thầm đến thăm Tô Vũ Đồng, vậy nên đứng dậy khẽ khàng ra khỏi phòng bệnh của Tô Vũ Đồng.
Hai ngày kế tiếp Mộ Diệc Thần đều âm thầm đến, âm thầm đi.
Ngày thứ 3 khi anh tới, vừa đúng lúc thấy Cố Triều Tịch đang giúp Tô Vũ Đồng cắt móng tay, khoảng cách hai người rất gần, Cố Triều Tịch trắng trợn kéo tay Tô Vũ Đồng như vậy.
Thấy cảnh này, máu ghen trong lòng anh phút chốc bốc lên.
Quay người, anh lại gọi điện cho Diêm Tịnh bảo cô đi cắt nguồn hàng của Đại Phong.
Diêm Tịnh:
Ba giây mặc niệm cho Cố Triều Tịch.
Cũng không biết anh sao lại đắc tội với ông chủ nhà mình, mấy ngày nay ông chủ mình cứ nhắm vào anh như vậy.
Haizz, thế giới của ông chủ cô không hiểu, anh nói làm thế nào, thì cô chỉ làm cho tử tế thôi.
Mộ Diệc Thần vừa cúp điện thoại của Diêm Tịnh, Tiểu Dương liền gọi đến, anh vô cùng kính cẩn nói:
-Sếp Mộ, chúng tôi đã tìm thấy Lâm Yên Niên rồi, bà ta đang trên cầu vượt biển.
Mộ Diệc Thần vừa nghe vậy, ánh mắt phút chốc sáng lên:
-Trông chừng cẩn thận cho tôi, trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, đợi tôi đến.
-Vâng!
Tiểu Dương vội đáp.
Mộ Diệc Thần cúp mắt liền gọi cho Châu Lệ Đồng:
-Đồng Đồng, Tiểu Dương tìm ra Lâm Yên Nhiên rồi, anh đi bắt người ngay, một mình em ở bệnh viện đừng đi lung tung, muốn ra người thì bảo bảo mẫu đi cùng.
Châu Lệ Đồng nghe vậy, cả người đều không ổn, nhưng vẫn giả vờ vui vẻ nói:
-Tốt quá rồi, vậy anh mau đi đi, em không làm lỡ thời gian của anh nữa, cúp trước nhé.
Cúp máy, cô ta chửi một tiếng:
-Đồ ngu!
Sau đó giận dữ gạt hết đống nhãn bảo mẫu vừa bóc cho cô ta xuống đất.
Bảo mẫu tưởng Châu Lệ Đồng mắng bà, giật nảy mình, dè dặt nói:
-Cô chủ, xin lỗi.
Sau đó vội quỳ xuống đất thu dọn.
Thấy bảo mẫu đi nhặt nhãn, Châu Lệ Đồng nghiêm mặt nói:
-Cút ra ngoài!
Bảo mẫu bị mắng, không dám ở lại thêm, vội đứng dậy lui ra ngoài, còn đóng cửa phòng bệnh.
Thấy bảo mẫu đi rồi, Châu Lệ Đồng lập tức gọi điện cho Lâm Yên Nhiên.