Sớm biết, anh đã gọi cho cô đồ uống giống như lần trước, không gọi rượu vang cho cô rồi!
Mộ Diệc Thần nghe thấy Cố Triều Tịch nói Tô Vũ Đồng mấy ngày trước nhập viện, muốn nói gì đó, nhưng thấy bộ dạng mặc kệ không nhìn của cô, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ là trong ánh mắt cuộc trào những cảm xúc phức tạp.

Châu Lệ Đồng không muốn anh nhìn Tô Vũ Đồng thêm nữa, cố ý nói:
-Lucas, em muốn vào nhà vệ sinh.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô ta nói, gật đầu nhẹ, sau đó bế cô ta đi vào nhà vệ sinh.

Tô Vũ Đồng nhớ đến lúc mình bị thương, Mộ Diệc Thần cũng chu đáo bế cô vào nhà vệ sinh như vậy, tron lòng liền nghẹn đắng.

Thì ra anh không phải chỉ đối xử như vậy với mình.

Trước đây cô còn tưởng cô là người duy nhất.

Bây giờ xem ra, cũng thật đáng cười.

Trong mắt Tô Vũ Đồng hiện lên một tia tự giễu.

Lúc này Mộ Diệc Thần bế Châu Lệ Đông quay lại, liền ngồi ở vị trí đối diện bọn họ.

Tô Vũ Đồng lúc này thấy anh là buồn nôn, trông còn tâm trạng muốn ăn, cũng không muốn tiếp tục ở lại, vậy nên nói với Cố Triều Tịch:
-Buổi chiều, tôi còn phải về công ty làm việc nên đi trước đây, anh uống rượu rồi, bảo tài xế qua đón anh, tuyệt đối đừng tự mình lái xe.

Bở vì bản thân hôm nay tâm trạng không tốt, cho nên mới gọi rượu vang, Cố Triều Tịch vì muốn cùng mình nên cũng mới uống, cô không thể để anh tự lái xe về được.

Là bạn bè, cô phải suy nghĩ cho sự an toàn của anh.

Cố Triều Tịch nghe thấy lời cô nói, trong lòng thấy ấm áp, mỉm cười gật đầu.

Tô Vũ Đồng gọi phục vụ đến thanh toán, sau đó rồi đi.

Cô không nhìn Mộ Diệc Thần lấy một cái, nhưng Mộ Diệc Thần lại luôn nhìn cô, thấy cô không những dặn dò Cố Triều Tịch, còn mời anh ăn cơm, trong lòng anh chợt có sự ghen tị, tay siết chặt ly nước.

Châu Lệ Đồng thấy biểu hiện khác thường của anh, liền rời mắt:
-Ai da!
Mộ Diệc Thần nghe thấy tiếng kêu của cô ta, vội định thần hỏi:
-Đồng Đồng sao thế?
Châu Lệ Đồng nước mắt lưng tròng nói:
-Lúc trước anh dùng lực mạnh quá, làm chân em hơi đau, vừa rồi còn chịu được, bây giờ càng ngày càng đau.

Mộ Diệc Thần nghe thấy cô nói vậy, trong lòng liền áy náy, nói:
-Anh dẫn em đến bệnh viện.

Châu Lệ Đồng lắc đầu.

Cô ta muốn lấy lại tất cả sự chú ý của Mộ Diệc Thần.

Tô Vũ Đồng lần này tôi tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội đâu.

Mộ Diệc Thần là của tôi!
Biệt thự họ Tô.

Tô Vũ Đồng tan làm về nhà, vừa vào cửa liền thấy Trần Nghiên Nghiên.

Trần Nghiên Nghiên liền xông tới ôm lấy cô một cái, sau đó đứng thẳng người nhìn cô, mặt đầy thương cảm nói:
-Sáng nay mình lúc mình lướt weibo mới biết, Mộ Diệc Thần tên khốn nạn này lại có thể làm ra loại chuyện đó, cậu chịu ấm ức rồi!
Sáng nay cô gọi điện cho cô ấy, nhưng điện thoại cô ấy tắt máy, cho nên cô vừa tan làm liền chạy qua đây.

Tô Vũ Đồng lấy điện thoại ra xem, lập tức liền biết Trần Nghiên Nghiên nói đến điều gì.

Từ sáng đến tối độ hot của chủ đề này vẫn không hề thụt giảm, có thể thấy cư dân mạng thích Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng ở bên nhau nhường nào.

Weibo của anh thích đáp lại hay không, thích làm thế nào, hiện giờ không liên quan gì đến cô nữa.

Cô sớm đã bị Mộ Diệc Thần đá ra ngoài rồi, không phải sao?
Cô tự mình cũng đã quyết định sẽ quay lại vị trí của mình, không phải sao?
Vậy còn có gì đáng ấm ức.

Nếu ấm ức có tác dụng, trên đời này đây còn có nhiều bất công như vậy.

Cô cười nhạt, mặt đầy bình tĩnh nói:
-Nghiên Nghiên, đừng lo, mình không sao.

Trần Nghiên Nghiên nghe thấy lời này của cô, trong lòng càng buồn hơn:
-Vũ Đồng, mình thà để cậu khóc ra còn hơn!
Cô hiểu Tô Vũ Đồng, cô ấy càng tỏ ra bình tĩnh, thì thể hiện tổn thương trong lòng càng nặng, chỉ là cô ấy không muốn thừa nhận mà thôi.

Tô Vũ Đồng cười mạnh mẽ, vô cùng lý trí nói:
-Khóc, không thể thay đổi được gì.

Đúng vậy, nếu đã không thay đổi được gì, thì tại sao cô phải khóc?
Hiện giờ chuyện cô phải làm, chính là không ngừng phát triển bản thân, đợi bản thân đủ lớn mạnh, cô sẽ đề nghị ly hôn với Mộ Diệc Thần, sau đó dẫn Niên Niên sống cùng ông nội.

Đây vốn chính là mục đích ban đầu của cô, không phải sao?
Nghiên Nghiên nhìn Vũ Đồng cười, trong lòng rất khó chịu, nói:

-Cho dù cậu quyết định thế nào, mình đều ủng hộ cậu.

Chuyện tình cảm cô không thể giúp cô ấy, chỉ có thể âm thầm ở bên cô ấy.

Cho dù là lúc nào, cô đều sẽ không bỏ rơi cô ấy.

-Ừm!
Tô Vũ Đồng gật đầu, đáy mắt hơi ướt.

Nghiên Nghiên luôn có thể sưởi ấm cô.

Khuôn viên Đế Cảnh.

Mộ Diệc Thần đưa Châu Lệ Đồng từ bệnh viện trở về, sau khi dỗ cô ta ngủ, liền xuống tầng.

-Sếp Mộ, đây là thứ Tiểu Vy bảo tôi giao lại cho anh, cô ấy nói là ý của cô chủ.

Tiểu Dương kính cẩn cầm chìa khóa xe đưa cho Mộ Diệc Thần, trong lòng chợt tiếc nuối.

Rõ ràng Vũ Đồng và ông chủ đẹp đôi như vậy, tại sao bây giờ lại thành ra thế này.

Mộ Diệc Thần nhìn một cái, thấy lại chính là chìa khóa xe mình đưa cho Tô Vũ Đồng, ánh mắt đột nhiên co lại, giống như có thứ gì bỗng bị vỡ vụn, mảnh vỡ bắn ra đâm mạnh vào trái tim anh.

Cô không muốn thứ anh đưa cho cô nữa!
Vậy bước tiếp theo không phải sắp không cần mình nữa sao?
Tô Vũ Đồng em dám!
Ánh mắt Mộ Diệc Thần hiện lên cơn giận cực lớn, nắm lấy chìa khóa xe, trực tiếp rời khỏi nhà.

Anh muốn đi tìm cô!
Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên nói chuyện một lúc, Cung Thiếu Dương đến đón Trần Nghiên Nghiên đi.

Tiễn Nghiên Nghiên đi, Tô Vũ Đồng một mình đi tới sân sau, đứng trước vườn hoa lavender nhìn hoàng hôn nơi chân trời.

Vẫn hoa ấy, vẫn hoàng hôn ấy, nhưng tâm trạng thì khác.

Trước đây cô tưởng rằng rất đẹp, bây giờ lại cảm giác có chút thê lương.

Hoàng hôn dần buông xuống, gió nổi lên, cái lạnh đầu thu âm thầm thổi tới, khiến Tô Vũ Đồng hơi run rẩy.

-Cô chủ.

Vú Trương đi tới khoác một chiếc áo ngoài cho cô:
-Quay lại thôi.

Tuy cô chủ không nói gì với bà, nhưng bà có thể nhìn ra, tâm trạng cô chủ không tốt.

Tô Vũ Đồng gật đầu, cùng vú Trương quay vào nhà.

Cô vừa từ cửa sau vào nhà, liền nhìn thấy Mộ Diệc Thần từ cửa chính bước lớn đi vào.

Trông thấy Mộ Diệc Thần đến, vú Trương cực kỳ tự giác tránh đi, sắc mặt Tô Vũ Đồng hơi nhợt nhạt.

Mộ Diệc Thần mặt đầy lạnh lùng, giơ chìa khóa xe lên, giọng điệu đáng sợ:
-Em muốn vạch rõ giới hạn với anh?
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời chất vấn của anh, lạnh nhạt nhìn anh, ngữ điệu vô cùng xa cách:
-Nếu sếp Mộ đã biết rồi, thì cần gì đến nữa!
Người chịu tổn thương là cô, cô cũng không đi tìm anh, anh ngược lại đến tìm mình, đây là cái lý gì?
Trong lòng Tô Vũ Đồng đột nhiên nảy sinh sự ấm ức.

Mộ Diệc Thần thấy cô lại có thể dứt khoát thừa nhận như vậy, còn nói chuyện xa cách với mình đến thế, lồng ngực tức nghẹn, một ngọn lửa không tên bùng lên:
-Tô Vũ Đồng, lập tức thu lại lời em nói!
Sao cô dám nói lời như vậy với anh?
Sao dám?
Nghe thấy yêu cầu vô lý này của anh, Tô Vũ Đồng cười, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu:
-Sếp Mộ, anh nói như vậy không cảm thấy nực cười à? Anh từng thấy nước đổ đi còn lấy lại được sao?
Anh đã đưa ra lựa chọn rồi, bây giờ lại chạy đến nói với cô những lời này, có ý gì hả?
Hay là anh cảm thấy, anh thực sự là đế vương, có thể có tam cung lục viện thập thất nhị phi*, tất cả phụ nữ đều phải vây quanh anh?
(*Vua chúa thời đại phong kiến luôn có nhiều phi tần bên cạnh)
Thứ lỗi, cô không làm được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play