Ăn được một lúc, Trần Nghiên Nghiên phát hiện Tô Vũ Đồng không ăn gì chỉ uống rượu, lập tức nhăn mày, lo lắng hỏi:
-Vũ Đồng, có phải cậu có tâm sự gì không?
Cô tưởng cô ấy hẹn cô ra để cùng chúc mừng.
Trung tâm thương mại quốc tế lớn của Tô Thị khởi công, cô cũng trở thành người phụ nữ xinh đẹp nổi như cồn ở Giang Thành, hôm nay không phải nên vui mừng sao?
Sao lại là bộ dạng này?
Xảy ra chuyện gì rồi?
Tô Vũ Đồng ôm lấy bình rượu cười cười, mơ hồ không tỉnh táo nói:
-Nghiên Nghiên mình mệt quá.
Cô tưởng rằng đến chốn đông người phiền muộn sẽ tiêu tan, cô tưởng rằng uống rượu có thể quên đi tất cả, nhưng cô sai rồi.
Cô rõ ràng biết Mộ Diệc Thần có thái độ gì với mình, nhưng lúc này trong lòng lại đều là hình bóng của anh.
Ngang ngược, nổi nóng, mỉm cười, lo lắng,!
Rất nhiều rất nhiều, trong đầu cô đầy ắp bóng hình anh.
Ngoài Lucas ra, chưa từng có người nào chiếm hết tâm trí cô như vậy.
Lúc này cô rất khổ sở.
Lẽ nào cô động lòng với anh rồi sao?
Ông trời thật biết cách trên người.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy cô nói mệt, lập tức ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cô, thương cảm nói:
-Mệt thì nghỉ chút đi, mình sẽ mãi là chỗ dựa của cậu.
Vũ Đồng là một người rất nặng lòng, nếu cô đã không muốn nói, thì cô cũng không hỏi, lặng lẽ bên cạnh cô là được.
Chỉ hy vọng cô có thể mau chóng ổn hơn.
Tô Vũ Đồng gật đầu cười, trong đôi mắt lại ẩn chứa nét sầu muộn không thể hóa giải:
-Rượu có thể làm hết mệt, nào, uống với mình một ly.
Hiện giờ cô chỉ có thể say, say rồi trong đầu sẽ không còn có Mộ Diệc Thần nữa, sẽ không còn chuyện phiền lòng nữa.
Thấy cô vẫn muốn uống, Trần Nghiên Nghiên cướp lấy ly rượu của cô:
-Cậu không được uống nữa, chúng ta ăn thịt nướng đi, đem thấy cả những chuyện không vui biến thành xiên nướng rồi ăn chúng, ngày mai có thể căng tràn sức sống!
Cơ thể cô vốn không tốt, uống nhiều rượu như vậy có hại cho sức khỏe.
Cách trút phiền não có rất nhiều, tại sao cô lại chọn cách khổ nhất vậy.
Cô không thể nhìn cô ấy tự làm khổ bản thân.
Tồ Vũ Đồng cười, đáy mắt hiện lên sự đau buồn nhàn nhạt, đảm bảo với Nghiên Nghiên:
-Ly cuối!
Trẩn Nghiên Nghiên hết cách với cô, chỉ có thể uống cùng cô một ly.
Uống xong Tô Vũ Đồng hơi say, dùng tay chống cằm, mặt một nhắm một mở, nụ cười có chút khổ sở.
-Haizz!
Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy bộ dạng của cô, vừa bất lực vừa đau lòng, đứng dậy đến chỗ ông chủ thanh toán, định lát nữa dẫn cô về phòng trọ trị thương.
Sau khi Nghiên Nghiên rời khỏi chỗ ngồi, Tô Vũ Đồng có chút mơ màng lại rót một ly, ngẩng đầu uống.
Uống xong cô nhận thức của cô liền có chút không rõ ràng, lại nhìn thấy ánh đèn mập mờ trước mặt xuất hiện hình bóng của Lucas, cô lẩm bẩm nói:
-Anh!
Sau đó đứng dậy kích động chạy qua đó.
Cô muốn đến hỏi anh, tại sai không sớm đến tìm cô, nếu anh sớm đến tìm cô một chút, bây giờ cô sẽ không có nhiều phiền muộn như vậy.
Lucas, anh!
Trần Nghiên Nghiên thanh toán xong quay lại bàn, không thấy Tô Vũ Đồng đâu, lập tức lo lắng, vội vã lấy túi xách đi xung quanh tìm cô.
Tô Vũ Đồng uống hơi nhiều, mơ mơ màng màng đuổi đến đường lớn.
Cố Triều Tịch vừa hay qua đường, thấy cô loạng choạng đứng giữa đường, lập tức dừng xe trước mặt cô, vội vã xuống xe đến xem cô:
-Vũ Đồng, sao cô một mình ở đây?
Bộ dạng này của cô rõ ràng là đã uống nhiều rồi, Cố Triều Tịch sợ cô ngã, vội đưa tay đỡ lấy cô.
Quá nguy hiểm, trên đường nhiều xe như vậy, nếu tối nay anh không gặp được cô, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng của Cố Triều Tịch, ngước khuôn mặt đỏ ngầu lên nhìn anh, cười, sau đó:
-Ọe!
Nôn ra.
Cố Triều Tịch:
Lại thêm một lần vô cớ dính chưởng!
Cách gặp gỡ này của cô và anh cũng quá khác thường rồi.
Lần nào cũng đều nôn lên người anh.
Cũng không biết rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu, Cố Triều Tịch đang chuẩn bị đỡ cô ngồi xuống bên đường, xử lý lại bản thân một chút, lúc này Tô Vũ Đồng lại ngã vào lòng anh.
Điều này làm cả hai người đều bẩn cả rồi.
Nhìn cô ngất đi, Cố Triều Tịch rất bất lực, cũng không biết nhà cô ở đâu, chỉ đành bế cô lên xe, đi đến một khách sạn gần nhất.
Trần Nghiên Nghiêm tìm xung quanh quán nướng một tiếng đồng hồ, cũng không thấy bóng dáng Tô Vũ Đồng đâu, lòng cô như lửa đốt gọi điện cho Cung Thiếu Dương.
Cung Thiếu Dương nhận điện thoại, nghe thấy Trần Nghiên Nghiên đang khóc, anh lập tức hỏi:
-Cục cưng, em sao thế?
Trần Nghiên Nghiên nức nở nói:
-Thiếu Dương, làm sao đây, Vũ Đồng biến mất rồi hu hu!.
Cung Thiếu Dương nghe thấy lời nói lơ mơ không rõ của cô, đôi mắt đẹp hiện lên màu lo lắng:
-Em đừng khóc, em nói rõ một chút, Vũ Đồng sao lại không thấy?
Anh biết mối quan hệ của bọn họ rất tốt, Nghiên Nghiên lúc này nhất định rất buồn, anh phải giúp cô bình tĩnh lại, sau đó giúp cô tìm người.
Trần Nghiên Nghiên không kiềm được tiếng nấc, nói:
-Bọn em ở quán vỉa hè bên đường Tân Nhã ăn đồ nướng, cậu ấy uống nhiều rồi, em đi thanh toán, quay lại không thấy cậu ấy đâu, ngay cả túi cũng không mang theo!
Nếu cô ấy xảy ra chuyện gù, cả đời này cô cũng không an lòng được.
Trần Nghiên Nghiên nói xong, lại khóc tiếp, trong lòng vô cùng tự trách bản thân không trông chừng cô ấy.
Cung Thiếu Dương vội an ủi cô:
-Cục cưng, em đừng lo lắng, bây giờ anh sẽ qua đó ngay, chúng ta cùng tìm.
Nghe thấy lời anh nói, Trần Nghiên Nghiên đáp lại:
-Vâng!
Bây giờ cô không có cách nào, chỉ có thể dựa vào Cung Thiếu Dương thôi.
Cúp máy, Cung Thiếu Dương lập tức gọi điện cho Mộ Diệc Thần.
Tô Vũ Đồng là vợ của anh, anh phải thông báo với anh ấy.
Mộ Diệc Thần rời khỏi nhà họ Tô tâm trạng rất tồi tệ, cho nên anh không về nhà, mà một mình đến chung cư Lạp Đề.
Trời đã muộn rồi, nhưng anh không buồn ngủ chút nào, một mình đứng cạnh cửa sổ hút thuốc.
Lúc này điện thoại reo lên, anh tưởng Tô Vũ Đồng gọi đến, kích động nhìn, ánh mắt lập tức có sự thất vọng, ấn nút nghe.
Điện thoại kết nối, Cung Thiếu Dương liền nói:
-Diệc Thần, cậu mau đến dãy quán vỉa hè đường Tân Nhã, vợ cậu mất tích rồi.
Mộ Diệc Thần vừa nghe, cả người lập tức giật mình, kích động hỏi:
-Xảy ra chuyện gì?
Cung Thiếu Dương lập tức nói với Mộ Diệc Thần những lời Trần Nghiên Nghiên kể với anh.
Lúc này Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương đã tìm được một lúc, nhưng không có chút dấu vết nào, Trần Nghiên Nghiên khóc sưng cả mắt rồi.
Mộ Diệc Thần tìm cả con đường, cũng không thấy bóng dáng Tô Vũ Đồng, khi thấy Nghiên Nghiên, sắc mặt cực kỳ không tốt, giọng điệu gắt gỏng nói:
-Tại sao cô dẫn cô ấy đến nơi thế này?
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Mộ Diệc Thần trách móc, liền bật khóc.
Đúng vậy, đều là lỗi của cô, tại sao cô lại cùng cô ấy đến nơi như này.
Sớm biết đã không tới rồi.
Cung Thiếu Dương thấy Mộ Diệc Thần hung dữ với bạn gái mình, lập tức không vui, nhướn mày nói với Mộ Diệc Thần:
-Nghiên Nghiên nói hôm nay tâm trạng Vũ Đồng hình như không tốt, có phải cậu lại là gì không?
Anh luôn không nhìn xem lý do ở bản thân, quan hệ của Nghiên Nghiên và Vũ Đồng tốt như vậy, cô là người không mong cô ấy xảy ra chuyện nhất.
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời Cùng Thiếu Dương nói, tâm trí lập tức rồi bời, buột miệng nói ra:
-Hôm nay tôi giúp cô ấy lấy lại biệt thự họ Tô, nhưng hình như cô ấy không vui.