Tô Vũ Đồng:
-Ừm!
Sau đó xuống xe, đứng bên ngoài vẫy tay chào Mộ Diệc Thần, thấy chiếc xe đi xa, lúc này cô mới quay người đi vào cửa Tô Thị.

Tô Vũ Nồng vẫn quay lưng về phía bọn họ, cho nên không hề biết Mộ Diệc Thần đã rời đi, nghe thấy tiếng bước chân, cô ta hận không thể tìm được cái lỗ nào chui xuống, cơ thể căng cứng dựa vào tường.

Tô Vũ Đồng thấy cô ta như vậy, khóe miệng lạnh lúng nhếch lên, đi thẳng vào trong.

Tô Vũ Nồng đợi một lúc, không xảy ra chuyện gì, liền quay người lại, vừa hay nhìn thấy bóng dáng Tô Vũ Đồng đi về phía thang máy.

Người cô ta lớn như vậy, không có lý nào bọn họ lại không thấy.

Bọn họ lại không mượn cơ hội này để sỉ nhục cô ta, ngược lại còn không nhìn cô ta, ai nấy đều đi hết.

Cảm giác bị coi như không khí này, khiến trong lòng Tô Vũ Nồng rất không thoải mái, nhìn bóng lưng Tô Vũ Đồng, trong ánh mắt chỉ còn lại sự căm ghét.

Văn phòng tổng giám đốc Tô Thị.

Tô Vũ Đồng làm việc một lúc, thì nhận được tin nhắn của Cố Triều Tịch: Chúc mừng!
Hiện giờ thân phận cô đã khác, tuy không biết gia cảnh của Cố Triều Tịch, nhưng nghĩ sau này khó tránh sẽ có cơ hội hợp tác, cho nên lịch sự đáp lại: Cảm ơn!
Cố Triều Tịch thấy cô trả lời nhanh như vậy, trong đôi mắt đào hoa lộ ra ý cười: Sau này có phải nên gọi cô là sếp Tô rồi không?
Thấy tin nhắn anh gửi tới, Tô Vũ Đồng cười đáp: Sếp Cố đừng trêu tôi nữa, sau này trên thương trường gặp nhau, vẫn mong anh giúp đỡ.

Cố Triều Tịch giữ nụ cười, ngón tay ấn trên màn hình điện thoại: Đó là điều chắc chắn.

Tô Vũ Đồng cười: Vậy cảm ơn sếp Cố trước, tôi đi làm việc trước đây, nói chuyện sau.

Trả lời xong, cô liền đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.

Cố Triều Tịch thấy dòng chữ trên điện thoại, hiểu ý liền cười.

Đâu chỉ thương trường, chuyện riêng anh cũng sẽ giúp đỡ cô.

Lần trước gặp trên tay cô có vết thương, khi anh quay về cho người đi điều tra.

Biết được sự thật, anh rất lâu không thể bình tĩnh được.

Chỉ cần nghĩ đến cô suýt chút nữa chết rồi, lòng anh liền bất giác hoảng sợ.

Tuy Mộ Diệc Thần đã trừng phạt những người có liên quan đến chuyện này, nhưng anh cảm thấy vẫn không đủ!
Vậy nên, anh sai người đi đến quê hai tên buôn người kia, mua chuộc những tên du côn lưu manh ở đó, bảo bọn họ không có chuyện gì thì đến hành hạ như trò tiêu khiển.

Anh còn bảo người bỏ một loại thuốc mất ngủ vào thức ăn của Lâm Yên Nhiên trong bệnh viện, khiến bà ta đêm nào cũng thức trắng.

Mộ Diệc Thần có thể làm vì cô, anh cũng có thể.

Tô Vũ Nồng hôm qua chống đối Tô Vũ Đồng, sáng nay không muốn thực hiện lời cá cược, là anh bảo giám đốc Trình gọi điện cho Tô Thành Kiệt.

Đợi một lúc, anh sẽ còn cho người sáng mai chụp trong ảnh Tô Vũ Nồng làm lễ tân ở cửa lớn Tô Thị, đưa lên mạng, tin chắc hiệu quả sẽ rất tốt, mấy người bạn hot girl kia của cô ta nhất định sẽ rất thích.

Tâng bốc người trên giẫm đạp người dưới luôn là chuyện thường thấy trong tầng lớp trên.

Phượng hoàng ngã xuống không bằng gà.

Anh sẽ dùng cách của mình để trút giận cho cô.

Sự quan tâm của anh đối với cô không hề kém Mộ Diệc Thần một chút nào.

Ngày thứ 2, buổi trưa.

Tô Vũ Đồng và Đường Đường cùng Tiểu Vy đang bận, đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Nghiên Nghiên.

-Vũ Đồng Vũ Đồng, mau xem weibo!
Trong giọng nói của Trần Nghiên Nghiên còn mang chút tự đắc.

Tô Vũ Đồng cười:
-Có phải Lâm Tuyên lại lên trang đầu không?
Gần đây Nghiên Nghiên xem một bộ phim thần thoại, mê nam chính Lâm Tuyên trong đó, vô cùng say mê.

Bảng tin của cô đều được cô lấp đầy hình Lâm Tuyên.

Cô đoán cô ấy vui như vậy, nhất định có liên quan đến Lâm Tuyên.

-Không phải, còn vui hơn cái đó, cậu mau xem đi!
Trần Nghiên Nghiên đã hơi mất bình tĩnh rồi, Tô Vũ Đồng dám khẳng định, nếu cô ấy ở đây nhất định sẽ dán điện thoại thẳng vào mặt cô.

Cô ấy chính là kiểu người không giấu được chuyện gì.

Thẳng thắn đáng yêu.

-Được, mình bận xong sẽ xem, cúp trước nhé.

Tô Vũ Đồng cười lắc đầu, tắt điện thoại, sau đó tiếp tục làm việc, nửa tiếng mới mở weibo ra.

Cô muốn xem thử là chuyện gì, khiến Nghiên Nghiên còn kích động hơn cả thấy Lâm Tuyên.

Ngón tay mở trang chủ đề nói chuyện, cô vừa nhìn liền thấy có tin tức của Tô Vũ Nồng bên trên.

Sau khi xem xong nội dung, cô mỉm cười.

Khó trách Nghiên Nghiên muốn cho cô xem, thì ra Tô Vũ Nồng bị người ta chụp trộm.

Nhưng bình luận kia quả thực tuyệt vời, nói cô ta thật khó nghe, chắc là Tô Vũ Nồng nhìn thấy sẽ tức chết.

Lúc Tô Vũ Đồng đang cười, Tiểu Vy đưa một phần văn bản tới trước mặt cô:
-Sếp Tô, mời cô ký tên ở đây.

Tô Vũ Đồng đặt điện thoại xuống, nhìn một cái, là dự tính số vốn khởi động dự anh giai đoạn 1, cô thấy không có vấn đề gì, liền ký tên mình lên trên.

Tiểu Vy mang văn bản ra ngoài làm việc.

Cô vừa mở cửa ra, Tô Vũ Nồng liền bức bối không yên xông vào, trong mắt lóe lên lửa giận không thể khống chế:
-Tô Vũ Đồng tôi phải giết cô!
Vệ sỹ đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cô ta, nhanh chóng xông vào, cơ thể nhỏ bé của Tô Vũ Nồng sao có thể là đối thủ của vệ sỹ được, 4 người mỗi người một tay ấn chặt cô ta xuống đất, chỉ còn lại đầu có thể cử động.

Cơ thể Tô Vũ Nồng không động đậy được, tức đến mức trán nổi gân xanh, ngẩng đầu lên mắng to:
-Đám khốn nạn các người mù rồi hả? Không biết tôi là ai hả? Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!
Lại hại cô ta, hôm nay cô ta nhất định phải khiến Tô Vũ Đồng bẽ mặt.

Bảo cô ta làm lễ tên căn bản không phải mục đính chính của cô, khiến cô ta mất mặt và bị người khác chê cười, đấy mới là mục đích cuối cùng của cô.

Tô Vũ Đồng bình tĩnh từ ghế bà chủ đứng dậy, nhìn thẳng vào cô ta:
-Tô Vũ Nồng tôi có thể nói rõ ràng với cô, chuyện bức ảnh trên mạng không liên quan gì đến tôi, cô có thời gian đến đây làm loạn, chi bằng nghĩ kỹ xem nên làm sao giải quyết sự việc.

Cô còn có việc phải làm, không có thời gian rảnh lãng phí để xem cô ta làm loạn vô lý.

Tô Vũ Nồng vốn không tin Tô Vũ Đồng giận dữ nói:
-Cô đừng hòng rũ sạch, chuyện này chính là do cô làm, Tô Vũ Đồng cô đừng tưởng như vậy sẽ hạ gục được tôi, tôi nói cho cô biết, sẽ có một ngày tôi khiến cô khóc lóc quỳ dưới chân tôi!
Cô ta thề rằng nhất định như vậy!
Tô Vũ Nồng bây giờ là một kẻ điên, Tô Vũ Đồng chẳng thèm nghe lời vô nghĩ của cô ta, ánh mắt lạnh nhạt nói:
-Ném cô ta ra ngoài cho tôi!
-Vâng, sếp Tô.

Bốn vệ sỹ đồng thanh đáp, môi người một tay tóm lấy chân tay cô ta, trực tiếp nhấc ra ngoài.

Tô Vũ Đồng cũng không nói bảo bọn họ ném cô ta đi đâu, bốn người nhấc cô ta đến thang máy xuống tầng 1, vứt cô ta ra khỏi cửa lớn, sau đó cùng quay người, lên thang máy.

Tô Vũ Nồng ngã ngửa người xuống đất, bộ dạng cực kỳ buồn cười, thu hút cái nhìn của nhiều người và lời rì rầm phía sau.

Thấy bộ mặt chế nhạo của bọn họ, khiến Tô Vũ Nồng xấu hổ giận dữ chửi lớn:
-Cút đi! Cút hết cho tôi!
Sau đó hung hăng bò dậy, giống như kẻ điên chạy về phía trước.

Dáng vẻ hung dữ của cô ta, thu hút rất nhiều sự chú ý của người qua đường, trong đó có một số thanh niên lập tức nhận ra cô ta là ai, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán về cô ta.

Lời nói sỉ nhục đầy rẫy bên tai, Tô Vũ Nồng sắp điên rồi, bịt tai hét lớn:
-A!
Sau đó nhanh chân bất chấp chạy về phía trước.

Trong lòng cô ta bây giờ chỉ có một uy nghĩ, đó là về nhà, chỉ có về nhà mới không bị cười nhạo.

Cô ta không muốn về Tô Thị để tự rước nhục vào mình, liền chặn một chiếc taxi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play