Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng đỡ mẹ mình đi vào nhà, cười đi đến bên cạnh Niên Niên, nhìn cậu bé nói:
-Niên Niên, mẹ con đã tha thứ cho bố rồi, có phải con nên bày tỏ thái độ gì không?
Tuy ở đảo Jeju, cậu bé không từ chối dán vỏ sò với mình, những ngày này cũng không thể hiện cảm xúc ghét bỏ gì, nhưng anh vẫn không yên tâm, muốn chính thức hòa giải với cậu bé.
Niên Niên ngước khuôn mặt dễ thương lên, khoanh tay đầy nam tính nói:
-Chỉ cần bố không chọc mẹ tức giận, Niên Niên sẽ nhận bố.
Cậu và mẹ là một, chuyện gì cũng phải đặt mẹ lên trước.
Chỉ cần mẹ vui, cậu bé thế nào cũng được.
Người thì nhỏ lại có thể nói ra lời thông minh như vậy, Mộ Diệc Thần rất ngạc nhiên.
Tên nhóc này rõ ràng đang uy hiếp anh, nếu anh còn chọc cho Tô Vũ Đồng không vui nữa, cậu bé bất cứ lúc nào cũng có thể không cần người bố ruột như anh nữa!
Mộ Diệc Thần chỉ cảm thấy thái dương giật giật, đầu hơi nhức.
Niên Niên thấy anh không nói, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói:
-Sao thế, bố không đồng ý?
Mộ Diệc Thần thấy dáng vẻ này của cậu bé, chỉ cảm thấy rất quen mắt, cái tư thế đó giống mình như đúc, bất lực đành đầu hàng:
-Được rồi, bố đồng ý!
Anh biết thằng nhóc này thực sự nghiêm túc, anh cũng nghiêm túc với Tô Vũ Đồng, nếu đã đều nghiên túc, vậy đồng ý có hề gì.
Thấy anh đồng ý, Niên Niên buông cái tay nhỏ, nắm lấy bàn tay lớn của anh, ra vẻ nói:
-Đi thôi, chúc mừng mẹ, bố nhớ thể hiện cho tốt.
Mộ Diệc Thần:
Dở khóc dở cười.
Chỉ cần nhìn một cái, là biết chắc chắc là bố con ruột.
Quả nhiên nghiệp tự tạo ra mà, đứa con trai này của anh chính là đến để đòi nợ.
Thức ăn đầu bếp làm rất tốn công sức, bữa tối vô cùng phong phú, cả nhà 4 người vui vẻ quây quần bên nhau, bắt đầu ăn cơm.
Biểu hiện của Mộ Diệc Thần trong bữa ăn rất tốt, đối xử với Tô Vũ Đồng tận tình chu đáo.
Bà Mộ trông thấy tất cả, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp.
Niên Niên thì rất bình tĩnh, dáng vẻ đánh giá, như là đang phân định xe bố đối với mẹ là thật hay giả?
Ăn cơm xong, bà Mộ đưa Niên Niên đi như thường lệ, Tô Vũ Đồng theo Mộ Diệc Thần về phòng.
Hai người tắm xong nằm lên giường, Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần nói:
-Ngày mai tôi muốn đến viện điều dưỡng Nam Sơn thăm ông nội.
Thời gian trước trên tay có vết thương cô không dám đi, bây giờ cô khỏi rồi, còn trở thành người thừa kế chính thức của nhà họ Tô, đã đến lúc đi thăm ông nội.
Mộ Diệc Thần nhếch môi cười, đưa tay chống cằm nhìn đối diện cô:
-Được đấy, mai tôi đi cùng cô.
Nghe thấy anh muốn đi cùng mình, Tô Vũ Đồng có chút kinh ngạc:
-Công ty bận như vậy, anh có rảnh không?
Thời gian trước anh vì chăm sóc mình, đã mang công việc đến chung cư Lạp Đề để làm, hôm nay mới về công ty, cô không muốn anh lại vì mình mà để lỡ công việc.
Mộ Diệc Thần đưa tay giúp cô vuốt tóc ra sau, ánh mắt kiên định nói:
-Lẽ nào cô không muốn ông nội gặp tôi sao?
Tô Vũ Đồng không ngờ anh lại có thể có suy nghĩ này, hơi ngây ra.
Gặp phụ huynh, anh không đùa chứ?
Bọn họ chỉ là vợ chồng hợp đồng, hợp đồng thôi!
Sau khi gặp phụ huynh, ý nghĩ sẽ không như vậy nữa.
Cậu chủ à, anh chắc chắc là không đùa tôi đấy chứ?
Thấy cô ngây ra không đáp, Mộ Diệc Thần có chút không vui, tay hơi ngưng lại:
-Sao thế, cô không muốn?
Lẽ nào trong lòng cô còn có người khác?
Là ai?
Cố Triều Tịch sao?
Người một khi đã rung động, thì sẽ suy nghĩ lung tung, vì người đàn ông qua lại gần với Tô Vũ Đồng, chỉ có Cố Triều Tịch, cho nên Mộ Diệc Thần tất nhiên sẽ nghĩ đến anh, tâm trạng bỗng chốc liền không tốt.
Tô Vũ Đồng nhìn sắc mặt của anh, sợ anh lại hiểu lầm điều gì, vội lắc đầu:
-Không có, chỉ là quá đột ngột, tôi sợ làm ông nội giật mình.
Nghe thấy lời giải thích của cô, sắc mặt Mộ Diệc Thần mới chuyển biến tốt hơn, tiếp tục giúp cô vuốt tóc:
-Yên tâm, tôi sẽ không làm ông nội giật mình đâu.
Anh xuất sắc như vậy, đi chỉ có thể sẽ vui mừng, lấy đâu ra giật mình?
Tổng giám đốc Mộ rất tự tin đối với bản thân.
Anh chắc chắn ai gặp cũng thích, nam nữ già trẻ đều thích kiểu đàn ông cực phẩm này.
Tô Vũ Đồng thấy anh nhất quyết muốn đi, liền thuận theo ý anh, gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau, Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng tự gọi điện cho thư ký và trợ lý riêng của mình, sắp xếp xong công việc thì cùng đi đến viện điều dưỡng Nam Sơn.
Tô Vũ Đồng bước vào cửa phòng bệnh, kích động gọi Tô Chính một tiếng:
-Ông nội!
Sau đó gật đầu với hộ lý bên cạnh.
Ông nội Tô thấy Tô Vũ Đồng đến rất vui mừng, nhưng sau khi nheo mắt thấy Mộ Diệc Thần ở cạnh cô, trong ánh mắt lập tức có thêm nét lo âu.
Cái đêm ông bị đẩy vào thang máy, cuộc nói chuyện giữa Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Đồng ông nghe rất rõ, người hủy hoại sự trong trắng của cháu gái ông chính là Mộ Diệc Thần.
Sau đó anh còn đính hôn với Tô Vũ Nồng, sao bây giờ lại cùng Tô Vũ Đồng đến thăm ông?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Tô Vũ Đồng nhìn ánh mắt của ông, lập tức đoán ra sự lo lắng của ông, cười nói:
-Ông nội, hôm nay con đến muốn nói cho ông một tin tốt.
Chỉ có để ông nội biết Mộ Diệc Thần đối xử tốt với cô, ông mới không lo lắng.
Ông nội Tô vừa nghe cháu gái nói có tin tốt muốn bảo với ông, vội vàng chớp mắt, ra hiệu cô mau nói.
Tin tốt của cháu gái, tất nhiên ông rất muốn biết.
-Ông nội, hôm qua cháu đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị của chúng ta, là Diệc Thần luôn giúp đỡ cháu.
Tô Vũ Đồng nói xong, cười kéo Mộ Diệc Thần đến trước mặt ông nội Tô.
Tinh hình hiện giờ của ông nội, cô không thể khiến ông lo lắng hoảng sợ, lo nghĩ vì mình, cho nên chỉ báo niềm vui không báo chuyện buồn.
Tô Chính nghe thấy Tô Vũ Đồng ngồi lên chức tổng giám đốc Tô Thị, mừng rỡ mở miệng, nhưng tốn sức rất lâu cũng không thể nói thành lời được:
-Ừm ừm!
Trong lòng ông người thừa kế được chọn vẫn luôn là Tô Vũ Đồng, không ngờ, cô ngồi được lên vị trí tổng giám đốc.
Thấy ông kích động, Tô Vũ Đồng nhớ đến lời hộ lý dặn trước đây, vội nói:
-Ông nội, con biết bây giờ ông đang rất vui, nhưng ông nhất định không được kích động, nghe lời con hít thở thật sâu.
Hộ lý nói rồi, ông nội quá kích sẽ dẫn đến phát bệnh.
Tô Chính vì không để Tô Vũ Đồng lo lắng, vội làm theo lời cô nói hít thở sâu, kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Sau khi điều chỉnh xong, ông nhìn sang Mộ Diệc Thần, chớp mắt.
Lời Tô Vũ Đồng ông không thể tin hoàn toàn, ông muốn xem thử thái độ của Mộ Diệc Thần rốt cuộc ra sao?
Chỉ có xác nhận được ông mới có thể yên tâm.
Mộ Diệc Thần thấy ông chớp mắt với mình, cũng không biết ông muốn nói gì, dựa theo cảm nhận của mình nói:
-Ông nội, ông yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Vũ Đồng.
Mộ Diệc Thần đính hôn với Tô Vũ Nồng 5 năm, mỗi lần gặp ông đều tôn trọng gọi ông là chủ tịch Tô, mà cùng Tô Vũ Đồng đến thăm mình lại gọi là ông nội.
Xa cách gần gũi thế nào lập tức rõ ràng.
Tô Chính liền nhận ra anh đối với cháu gái mình không bình thường, lại chớp mắt với anh.
Ông hy vọng Mộ Diệc Thần có thể nói được làm được.
Đứa cháu gái này của ông từ nhỏ đã khổ, ông hy vọng cô có thể hạnh phúc.
Mộ Diệc Thần thấy ông chớp mắt với mình, đi đến trước năm lấy bàn tay không được linh hoạt của ông, trong ánh mắt đầy nghiêm túc nói:
-Ông nội, cháu sẽ thay ông bảo vệ cô ấy.
Nghe thấy lời hứa của anh, Tô Chính nhếch miệng nở một nụ cười.