Số tiền Lâm Yên Nhiên cuỗm đi, vốn là của công ty, các ủy viên nghe vậy, hoàn toàn đồng ý với các làm của Tô Vũ Đồng.
-Tô Vũ Đồng, cô!.
-Nếu mọi người không có ý kiến gì khác, vậy thì tan họp.
Tô Vũ Đồng trực tiếp bỏ qua sự giận dữ của Tô Vũ Nồng, tuyên bố tan họp, sau đó dẫn Tiểu Vy và Đường Đường hùng hổ đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tô Vũ Nồng tức muốn chết, hai tay nắm chặt như sắp vắt ra nước rồi.
Cô ta sẽ không để Tô Vũ Đồng đắc thằng.
Cô ta không xử lý được Tô Vũ Đồng, thì sẽ có người có thể xử lý được cô!
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên tưởng cô ta gọi đến, là để báo tin vui, cực kỳ vui sướng, mặt mày cười tươi nói vào điện thoại:
-Con gái à, mẹ đang ở Ưu Lạc đặt một chiếc bàn cho con, con mau đến đây, bố con cũng sắp đến rồi.
Trước đây bà ta rất ngưỡng mộ mẹ của Mộ Diệc Thần, từ hôm nay trở đi bà ta cũng là mẹ của tổng giám đốc Tô Thị rồi, nghĩ đến thân phận này liền vui sướng.
Tô Vũ Nồng nghe thấy tiếng cười của Lâm Yên Nhiên, lập tức bật khóc.
Lâm Yên Nhiên chau mày, hơi ngớ ra:
-Vũ Nồng à, sao thế?
Cô ta đã là tổng giám đốc Tô Thị rồi, khóc cái gì nữa!
Tô Vũ Nồng ấm ức nói:
-Mẹ, Tô Vũ Đồng dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đi vị trí tổng giám đốc của con, còn khiến còn phải làm lễ tân đón khách 3 tháng, cô ta còn muốn mẹ trả tiền của công ty, nếu không trả thì sẽ kiện mẹ.
-Cái gì?
Lân Yên Nhiên nghe thấy phải trả, sự tức tối trong lồng ngực cuộn trào lên, giận đùng đùng nói:
-Con đợi đó, bây giờ mẹ sẽ qua ngay!
Lớn giọng lắm, lại còn muốn kiện bà ta!
Bà ta không tin, Tô Vũ Đồng cô có thể lật được cả trời chắc.
Lâm Yên Nhiên cúp máy, lập tức đứng dậy xông ra ngoài.
Tô Vũ Nồng biết Lâm Yên Nhiên muốn tới, liền đi ra cửa đón bà ta.
Lâm Yên Nhiên sau khi xuống xe nhìn thấy con gái mình mặt mày ấm ức, khóc đỏ cả mắt, giận không trút ra được, lên trước kéo cô ta hỏi:
-Tô Vũ Đồng đâu?
Tô Vũ Nồng cong miệng lên, ấm ức nói:
-Cô ta đang trong văn phòng của tổng giám đốc.
-Đi theo mẹ!
Lâm Yên Nhiên vô cùng kiêu căng dắt Tô Vũ Nồng đến phòng tổng giám đốc.
Bọn họ vừa đến cửa, liền thấy Tiểu Vy đang sắp xếp người vứt đồ ra bên ngoài, vừa nhìn thấy, ngoài bộ sofa và đồ trang trí bà cùng Tô Thành Kiệt mua ra, còn có bức ảnh gia đình cả nhà bọn họ.
Thấy bức ảnh gia đình ba người bọn họ bị ném và cùng đống rác, Lâm Yên Nhiên giận dữ vô cùng hét lên:
-Dừng lại, tất cả dừng hết lại!
Nghe thấy lời của bà ta, nhân viên đều dừng việc trong tay lại, nhìn bà ta.
Tiểu Vy thấy Lâm Yên Nhiên tự ý làm bừa kêu dừng công việc, không nể mặt bà ta chút nào, lập tức nghiêm giọng nói:
-Dừng lại hết làm gì, phải hiểu bây giờ ai mới là sếp của mọi người!
Nhân viên nghe lời Tiểu Vy, lập tức hiểu ra nên làm thế nào, liền tiếp tục làm việc.
Thấy bọn họ lại dám mặc kệ mình, nghe lời một con bé, Lâm Yên Nhiên giận đến mức quai hàm sắp gõ vào nhau rồi, cơn giận bùng lên nhìn Tiểu Vy:
-Tô Vũ Đồng đâu, gọi cô ta cút ra đây!
Tiểu Vy nghe thấy lời này của bà ta, ánh mắt phút chốc sắc lạnh, ném lại một câu có thể khiến người ta nghẹn chết:
-Xin hỏi bà là ai? Tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, muốn gặp cô ấy, vui lòng đặt lịch trước ba ngày!
Lâm Yên Nhiên là ai à, là vợ tổng giám đốc cũ của Tô Thị, trong Tô Thị nào đã từng phải chịu những điều này?
Bà ta muốn gặp Tô Vũ Đồng còn phải đặt hẹn, nghĩ vậy bà ta liền nổi đóa, lập tứ đưa tay đánh lên mặt Tiểu Vy.
Hôm nay bà ta để cô xem thử rốt cuộc bà ta là ai!
Khi tay bà ta sắp chạm vào mặt Tiểu Vy, Tô Vũ Đồng dẫn Đường Đường cùng vệ sỹ xuất hiện, dưới sự ám thị của Tô Vũ Đồng vệ sỹ liền tóm lấy cổ tay bà ta, dùng hết sức văng ra, khiến bà ta bị quăng ra mấy mét.
Sức của vệ sỹ không nhỉ, Lâm Yên Nhiên liền bị ngã mạnh xuống đất, Tô Vũ Nồng giật mình sợ mất mật, vội vàng hét lên:
-Mẹ!
Sau đó nhanh chóng chạy đến đỡ bà ta.
Thấy đầu gối Lâm Yên Nhiên bị rách, Tô Vũ Nồng giận dữ bùng cháy gào lên với Tô Vũ Đồng:
-Tô Vũ Đồng cô bật à, sao cô dám dung túng cho tay chân đẩy mẹ tôi hả?
Sao dám?
Cô có gì mà không dám!
Tô Vũ Đồng cười lạnh một tiếng:
-Nhìn rõ chỗ này bây giờ thuộc về ai, nếu bà ta còn dam làm loạn nữa, có tin tôi bảo vệ sỹ ném bà ta ra khỏi cửa không?
Bà ta còn tưởng bà ta là vợ tổng giám đốc Tô Thị chắc mà vênh váo!
Thật là nực cười!
Tự mình cảm thấy không cần phải tốt quá!
Tô Vũ Đồng muốn để bà ta nhìn rõ sự thật, bây giờ bà ta và người bình thưởng chẳng có gì khác biệt, muốn dạy dỗ người của cô, trước tiên phải xem mình có tư cách đã không đã.
Tô Vũ Nồng nghiến răng nghiến lợi:
-Tô Vũ Đồng cô đừng có quá đáng! Mẹ tôi là!.
-Là gì? Bà ta trong mắt tôi chẳng là cái thá gì!
Tô Vũ Đồng hoàn toàn lạnh nhạt, vô tình ngắt lời Tô Vũ Nồng.
Tô Vũ Nồng muốn nói gì?
Bề trên sao?
Đừng nực cười thế nữa.
Trong mắt cô, Lâm Yên Nhiên ngoài là kẻ thù của cô ra, thì chẳng là gì cả!
Lâm Yên Nhiên nghe thấy Tô Vũ Đồng lại nói bà ta chẳng là gì, giận đến mức tức ngực, mắng:
-Tô Vũ Đồng cô là đồ khinh người, quên ơn bạc nghĩa, uổng công tôi nuôi cô mười mấy năm, nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu tôi không nên mềm lòng, nên đâm chết cô rồi.
Bà ta bây giờ hối hận rồi à!
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời mắng chửi của bà ta, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo, thờ ơ nói:
-Mềm lòng? Bớt dát vàng lên mặt mình đi!
Nói rồi, cúi đầu nhín đống rác và bức hình gia đình treo tường của bọn họ, chán ghét đá một cái:
-Những thứ này sao còn ở đây, còn không mau vứt ra ngời đi!
Lâm Yên Nhiên thấy cô không những dùng chân đá ảnh của bọn họ, còn mắng bọn họ là đồ bẩn thỉu, còn muốn bảo người khác vứt ảnh đi, tức tối nối tiếp nhau, giơ tay chỉ vào Tô Vũ Đồng:
-Đó là ảnh nhà tôi, cô có quyền gì mà vứt đi!
Tô Vũ Đồng thấy bà ta tức thành như vậy, mặt đầy lạnh lùng:
-Đây không phải là điều bác gái dạy tôi sao? Năm đó khi bà bán hết nhà của gia đình tôi, không để lại cho tôi lấy một bức ảnh, khi đó bà có nghĩ tới bà có quyền gì không?
Nếu không phải bà ta hủy hết toàn bộ đồ mà bố mẹ cô để lại, cô cũng không đến nỗi không có lấy một bức ảnh, lúc nhớ bố mẹ chỉ có thể dựa vào ký ức.
Nhưng ký ức cũng có thời hạn, theo những năm tháng dần dần trưởng thành, dáng vẻ của bố mẹ cô cũng bắt đầu nhạt nhòa dần.
Là Lâm Yên Nhiên tự tay đập tan đi chút ấn tượng cuối cùng về bố mẹ đối với cô.
Lâm Yên Nhiên bị lời nói của Tô Vũ Đồng tức đến quặn người lại, Đau đớn dùng tay ôm bụng.
Tô Vũ Nồng bị dáng vẻ đau đớn của bà ta dọa hoảng sợ, nhìn Tô Vũ Đồng giận dữ nói:
-Tô Vũ Đồng, nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
-Hừ!
Tô Vũ Đồng mặt thản nhiên, hoàn toàn không chịu sự đe dọa của Tô Vũ Nồng, nhìn Lâm Yên Nhiên nói:
-Bây giờ tôi đại diện cho tập đoàn Tô Thị chính thức thông báo cho bà, trong vòng ba ngày không trả lại số tiền bà đã cuỗm đi về như cũ, thì đợi mà ngồi tù đi!
Lâm Yên Nhiên nghe thấy lời này của Tô Vũ Đồng, mồ hôi lập tức tuôn ra, sắc mặt trắng bệch như tớ giấy.
Bây giờ bà ta không có lấy một đồng, trả thế nào đây!
Tô Vũ Nồng nhìn thấy tình trạng của mẹ mình càng ngày càng không ổn, tức tói nhìn Tô Vũ Đồng hét lên:
-Tô Vũ Đồng, cô đừng ép người quá mức!