Tô Vũ Đồng không phải là trẻ con, sẽ không tự dưng lại biến mất.
Nếu bọn họ đã muốn chơi đùa với mình, vậy thì anh sẽ chơi với họ thật vui vẻ!
Thấy bọn họ là vỏ quýt dày thì anh sẽ là móng tay nhọn!
Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên nghe thấy lời này của Mộ Diệc Thần, sắc mặt trắng bệch.
Tô Thành Kiệt hiểu con người Mộ Diệc Thần, anh sẽ không tự dưng đến nhà tìm người, anh làm như vậy, nhất định là có manh mối.
Để con gái mình bình yên, ông lập tức nhìn Lâm Yên Nhiên:
-Rốt cuộc bà có biết Vũ Đồng mất tích không?
Ông luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến bà ta!
Trên đời này không có người nào không sợ chết, Lâm Yên Nhiên sao dám thừa nhận, vẫn lắc đầu:
-Tôi không biết, tôi thực sự không biết, sếp Mộ, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, xin anh tha cho Vũ Nồng, chúng tôi vô tội mà.
Mộ Diệc Thần mang theo nhiều người như vậy đến tim Tô Vũ Đồng, nhất định là rất để ý đến cô, nếu để anh biết mình cho người đưa cô đi, hậu quả bà ta không dám nghĩ đến.
Chuyện quá nghiêm trọng, bà ta không thể không suy nghĩ cho bản thân trước.
Thấy bà ta sống chết không chịu nhận, Mộ Diệc Thần tức giận:
-Tiểu Dương, bảo Mike không cần đợi nữa, ra tay luôn đi!
-Xin đợi chút
Tô Thành Kiệt mặt mày hoảng hốt gọi Tiểu Dương lại, sau đó quay người giận dữ nhìn Lâm Yên Nhiên bên cạnh, nắm chặt hai nắm đấm:
-Bà nói đi, bà mau nói đi!
Nếu Mike ra tay, trên mạng đen sẽ xuất hiện một loại hàng mới.
Bọn họ cả đời này cũng không thể gọi được con gái nữa.
Lâm Yên Nhiên sợ mất mạng, trong lòng chỉ muốn tự bảo vệ chính mình, liên tục lắc đầu.
Tô Thành Kiệt thấy bà ta ích kỷ như vậy, không thểm nhẫn nhịn được, tát bà ta một cái mạnh bạo:
-Bà thực sự làm tôi quá thất vọng, đó là con gái bà đấy, là cục thịt trên người của bà đấy!
Sao bà ta có thể độc ác đến vậy!
Lâm Yên Nhiên bị đánh đờ ra, lại nghe thấy lờ chỉ trích của Tô Thành Kiệt, ôm mặt gào lên với Tô Thành Kiệt:
-Tôi chẳng làm gì cả!
Những gì hôm nay bà ta phải chịu, tất cả đều do Tô Vũ Đồng, bà ta không qua được ải này, cũng sẽ không để cô thoát được!
Còn về Tô Vũ Nồng, bà ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu lấy cô ta!
Mộ Diệc Thần thấy Lâm Yên Nhiên lại có thể tàn nhẫn như vậy, thà mở to mắt nhìn Tô Vũ Nồng nhảy vào hố lửa, cũng không nói ra chỗ của Tô Vũ Đồng, trong ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, ra lệnh:
-Lấy điện thoại của bà ta qua đây cho tôi!
-Vâng!
Hai vệ sĩ đứng ở cửa lập tức hành động, nhanh chóng cướp lấy điện thoại của Lâm Yên Nhiên.
-Các người muốn làm gì, trả lại cho tôi!
Lâm Yên Nhiên gấp gáp, mặt đầy kinh sợ.
Trong đó còn có số điện thoại của bọn buôn người.
Vệ sĩ không thèm để ý đến bà ta, kính cẩn đưa điện thoại cho Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần mở ra xem, mở đến nhật ký cuộc gọi hôm nay, gọi điện cho từng người một.
Khi anh gọi đến một số điện thoại chỉ có số không có tên, đầu bên kia truyền đến một giọng nam.
Giọng nói không phải người bản địa, rất đậm chất quê:
-Chị gái à, chị có ý gì đấy, không phải nói người đưa cho chúng tôi sau này không liên lạc nữa sao?
Để không đánh rắn động cỏ, Mộ Diệc Thần “cạch!” một cái cúp máy, bảo Tiểu Dương liên lạc với cảnh sát, định vị số điện thoại này, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Yên Nhiên:
-Cô ấy không sao thì tốt, nếu có chuyện, tôi sẽ khiến bà chết không có chỗ chôn!
Nói rồi, lạnh lùng quay người, bước lớn ra bên ngoài.
-Ầm!
Lâm Yên Nhiên chân mềm nhũn, sợ hãi ngồi xuống đất, ôm lấy chân Tô Thành Kiệt:
-Thành Kiệt, ông cứu tôi với.
Mộ Diệc Thành tàn nhẫn có tiếng, bà ta không muốn chết!
Tô Thành Kiệt thất vọng tột đỉnh về bà ta, lập tức đá tay bà ta ra, xông ra ngoài cửa.
Ông phải đi cầu xin Mộ Diệc Thần tha cho con gái mình.
Chuyện này không liên quan đến cô ta!
Lâm Yên Nhiên rất tuyệt vọng, bà ta không muốn đợi chết, nhanh chóng trèo lên tầng thu dọn chút đồ đạc, rồi chạy mất.
Sau khi Mộ Diệc Thần lên xe, đồn cảnh sát gửi cho anh định vị tung tích, trên đó hiển thị định vị ở thị trấn Kim Hoa.
Đó là nơi xa xôi cách Giang Thành hơn 600km.
Mộ Diệc Thần không ngờ Tô Vũ Đồng từ khi mất tích đến bây giờ chỉ mới có 5 tiếng đồng hồ, lại bị đưa đến nơi xa xôi như vậy, trong lòng rất sốt sắng, sợ thời gian không kịp Tô Vũ Đồng sẽ gặp nguy hiểm, anh bảo cảnh sát liên lạc với cảnh sát ở Kim Hoa, sau đó bảo Tiểu Vương có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu.
Kỹ thuật của Tiểu Dương rất tốt, xe của Mộ Diệc Thần lại là dòng cao cấp, cho nên anh chọn tốc độ gần như tuyệt đối, đám vệ sĩ đằng sau đều là những người được huấn luyện thuần thục có tốt chất tâm lý rất cứng rắn, lập tức theo sau, đoàn xe nhanh như bay bỏ lại Tô Thành Kiệt phía xa.
Tô Thành Kiệt không có định vị, trơ mắt nhìn đoàn xe biến mất trên đường cao tốc, trong lòng rất suy sụp.
Thị trấn Kim Hoa nhà nghỉ Thái An.
Khi Tô Vũ Đồng tỉnh lại, phát hiện bản thân bị trói trên giường, trong phòng trống trơn không một bóng người, chỉ có một chiếc đèn mập mờ trên đỉnh đầu.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này là một phòng tiếp khách sơ sài.
Vách tường ố vàng loang nổ, vật dụng trong nhà từ những năm 90, từ những thứ này cô có thể nhận ra, chỗ này không phải là một nơi phát triển.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến lời Lâm Yên Nhiên nói, muốn đưa cô đến vùng núi, cô lập tức vô cùng sợ hãi, bắt đầu dùng sức gỡ dây trói.
Cô tuyệt đối không thể chấp nhận số mệnh mà Lâm Yên Nhiên sắp xếp cho cô.
Dây thừng trói tay chân cô có mấu thắt to như vậy, Tô Vũ Đồng giằng một hồi, trừ cơ thể và tay chân bị dây siết vào đau ra, thì không có chút tác dụng gì.
Cô không thể ngồi đợi chết được!
Vậy là quay đầu, đưa ánh mắt đến cốc trà bằng sứ trắng trên chiếc tủ đầu giường, dịch người qua đó, dùng miệng ngoạm lấy chiếc cốc ném xuống đất.
Sau đó bất chấp lăn xuống mảnh vỡ sắc bén dưới đất.
Mảnh sứ sắc bén vô cùng, cô rơi xuống, phần eo và khuỷu tay liền bị thương mấy chỗ, cơn đau làm cô cắn chặt răng.
Tay bị trói sau lưng, nhanh chóng mò dưới đất, cô nhặt một mảnh sứ lên, bắt đầu cắt dây.
Mảnh sứ rất sắc, nhưng dây thừng không dễ cắt, phí sức một lúc lâu, lòng bàn tay bị rạch nát cô mới cắt đứt được một sợi.
Nhưng cô không nản trí, tiếp tục cắt.
Sợi thứ hai bị cắt xong, tay cô được cởi ra, cô bất chấp lòng bàn tay đau đến nhường nào, nhanh chóng cắt tiếp sợi dây trên chân.
Lần này vì hai tay đầu có thể dùng sức, cắt khá nhanh.
Cô vứt mảnh sứ, đứng dậy, đi về phía cửa.
Đưa tay kéo, nhưng phát hiện ngoài cửa bị khóa, lòng lạnh đi một nửa,
Quay người, cô lập tức đi đến chỗ cửa sổ.
Nhưng sau khi kéo rèm cửa nhìn ra ngoài, cô lập tức dập tan ý định chạy trốn từ cửa sổ, ở đây cũng cao đến bốn năm tầng, bên dưới là một con đường bùn đất, luôn có một hai chiếc xe ba bánh chạy qua, rơi xuống coi như ngã không chết cũng bị xe đâm chết.
Cô không thể đợi bọn buôn người quay lại được, nghĩ đến đây, cô chạy vào nhà vệ sinh, cầm một chiếc khăn tay trắng, dùng máu trên tay mình, viết năm chữ “Báo cảnh sát cứu tôi”, sau đó chạy đến trước cửa sổ vứt xuống.
Nghĩ một chiếc thì hiệu quả không lớn, cô đem vỏ gối trắng và ga giường lột ra, viết chữ y hệt, sau đó ném từng cái xuống một.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, cô lập tức quay người nhặt mảnh vỡ to nhất dưới đất lên, hướng ra cửa.