Bây giờ ông bức bội sắp chết rồi.
Công ty một đống chuyện tồi tệ, ở nhà lại còn có một đứa con gái sống dở chết dở, tất cả đều không thuận theo ý ông.
Ông trời tại sao lại đối xử với ông như vậy!
-Đánh đi, đánh chết con cũng được!
Tô Vũ Nồng khóc lóc kêu gào, trong lòng vô cùng ấm ức, khí chất của một cô gái xinh đẹp trước kia sớm đã không còn nữa, nhìn giống như một kẻ điên.
Lâm Yên Nhiên trông thấy tất cả, đau lòng khôn nguôi, đứng dậy bà ta đi đến bên cạnh Tô Vũ Nồng nói:
-Đừng trách bố con, tất cả điều này đều do Tô Vũ Đồng ép cả!
Tô Vũ Nồng nghe thấy ba chữ Tô Vũ Đồng lập tức ngừng khóc lóc, trong mắt hiện lên một đường rất gay gắt.
Tô Vũ Đồng lại là cô!
Nhìn thấy trong sự hận thù đáy mắt cô ta cuộc trào, Lâm Yên Nhiên nói tiếp:
-Vũ Nồng, con không thể tiếp tục như vậy được, con phải phấn chấn lên, không thể để Tô Vũ Đồng nhìn con như trò hề.
Trong lòng bà ta, con gái bà ta từ nhỏ đều thông minh hơn Tô Vũ Đồng, chỉ cần cô ta phấn chấn lên, nhất định có thể đạp Tô Vũ Đồng dưới chân!
Trong lòng Tô Vũ Nồng luôn tưởng rằng cô ta cao hơn Tô Vũ Đồng một bậc, nghe thấy Lâm Yên Nhiên nói Tô Vũ Đồng nhìn cô ta như trò hề, trong lòng cô ta vô cùng phản kháng, lắc đầu như điên:
-Không thể nào, con tuyệt đối không thể để cô ta nhìn con như trò hề! Mẹ, mẹ nói con nên làm thế nào?
Thấy ý chí chiến đấu của cô ta lại trở lại, Lâm Yên Nhiên vô cùng mừng rỡ nói:
-Mẹ sẽ sắp xếp cho con ra nước ngoài học tập một thời gian, đợi con về nước mẹ sẽ để bố con nâng đỡ cho con làm phó tổng.
Tô Vũ Đồng cô có bản lĩnh hơn nữa, cũng chẳng qua là một trợ lý cỏn con bên cạnh Mộ Diệc Thần, bà ta muốn con gái bà ta trở thành người thừa kế của Tô Thị, đứng ở tầm cao cô vĩnh viễn không thể với tới được.
Tô Vũ Nồng nghe thấy Lâm Yên Nhiên muốn nâng đỡ cho cô ta lên vị trí phó tổng, trong lòng vui sướng, tinh thần sa sút lập tức tiêu tan, mặt sáng bừng lên đáp:
-Mẹ, vậy mẹ mau giúp con liên lạc với trường học đi.
Sớm được ngồi lên vị trí tổng giám đốc của Tô Thị luôn là ước mơ của cô ta.
Nếu cô ta làm người thừa kế Tô Thị, vậy thì có thể dùng tâm thế hoàn toàn mới trở lại trước mặt mọi người, đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ tỏa sáng.
Lâm Yên Nhiên nhìn cô ta tích cực như vậy, nắm lấy tay cô ta, nói:
-Vậy bây giờ đi xin lỗi bố con đi.
Tô Vũ Nồng muốn ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc, bà ta nói không tính, còn cần phải làm cho Tô Thành Kiệt gật đầu nữa, ông mới là cổ đông lớn nhất của Tô Thị.
Cho nên để bọn họ xây dựng mối quan hệ tốt là điều cần thiết.
-Vâng vâng!
Tô Vũ Nồng trở nên ngoan ngoãn, sau khi gật đầu với Lâm Yên Nhiên, quay người đi vào phòng sách.
Để quay lại xuất hiện trước mặt người khác, cái gì cô ta cũng đồng ý.
Lâm Yên Nhiên tối đó giúp Tô Vũ Nồng liên hệ xong với trường học, sáng ngày hôm sau Tô Vũ Nồng lên máy bay đi nước M.
Đưa con gái đi xong chiều ấy Lâm Yên Nhiên gọi điện cho Tô Vũ Đồng.
Bà ta phải lót đường cho con gái, không thể để cô ta gặp bất cứ khó khăn gì.
Tô Thị không thể sụp đổ!
Tô Vũ Đồng đã trở thành chướng ngại vật, vậy thì tối nay bà ta sẽ làm “anh hùng” một lần!
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm lên nhìn một cái, thấy là số Lâm Yên Nhiên, cô liền tắt chuông đi.
Tô Vũ Đồng không nhận điện thoại, Lâm Yên Nhiên có chút sôi máu, liền gửi cho cô một tin nhắn: Ông nội cô bệnh nặng, mau quay về!
Bà ta biết Tô Chính chính là điểm yếu của Tô Vũ Đồng!
Cô nhất định sẽ quay về.
Tô Vũ Đồng đọc được tin nhắn lập tức sốt sắng, nhìn đồng hồ vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới tan làm, cô cũng mặc kệ, lập tức rời khỏi phòng làm việc nói với Ngải Mễ:
-Ông nội tôi bệnh nặng, bây giờ tôi phải đến nhà họ Tô một chuyến, bản hợp đồng của Ivy phiền cô mang cho tổng giám đốc ký nhé.
Cô không đợi được nữa.
Ngải Mễ thấy cô mặt mày vội vã, lập tức gật đầu:
-Tôi biết rồi, cô mau đi đi.
Giao cho Ngải Mễ xong, Tô Vũ Đồng nhanh chóng rời đi, mắt một chiếc taxi chạy đến nhà họ Tô.
Đám người giúp việc nhà họ Tô đã bị Lâm Yên Nhiên mượn cớ đuổi ra ngoài rồi, cho nên khi Tô Vũ Đồng đến, trong nhà chỉ có một mình Lâm Yên Nhiên.
Nhìn căn nhà trống trơn, trong lòng Tô Vũ Đồng đột nhiên có dự cảm không lành, cảnh giác hỏi:
-Ông nội tôi đâu?
Cô đến rồi, mục đích của Lâm Yên Nhiên cũng đã đạt được, cho nên cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn đáp:
-Ông nội cô vừa mới bảo bác trai cô đưa đến viện điều dưỡng rồi.
Tình trạng hiện giờ của Tô Chính, bà ta muốn lúc nào ông ở viện, thì lúc đó ở viện!
Tô Vũ Đồng vừa nghe vậy, liền biết bà ta cố ý làm vậy, trong lòng bùng lên sự giận dữ, tức tối nhìn bà ta:
-Rốt cuộc bà muốn làm gì?
Bà ta tốn công tốn sức lừa cô đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?
Lâm Yên Nhiên cười lạnh, trong ánh mắt lộ ra sự cay nghiệt cùng cực:
-Con đã lớn vậy rồi, đã đến lúc tìm một người đàn ông yên ổn sống qua ngày, hai bác giúp con tìm người mai mối, bọn họ nhất định sẽ giúp con tìm một người tốt.
Chỉ cần cô hoàn toàn rời đi, tất cả những rắc rối mới có thể được giải quyết triệt để, Tô Thị mới có thể từ cõi chết trở về.
Tô Vũ Đồng vừa nghe thấy Lâm Yên Nhiên muốn gả cô đi, sặc cười:
-Tôi đã thấy người trơ trẽn, nhưng chưa từng thấy ai trơ trẽn như bà, bà tưởng bà là ai, Lâm Yên Nhiên bà thật sự quá nực cười rồi!
Đến bây giờ, bà ta còn muốn khống chế vận mệnh của cô, thật là đáng ghét hết mức.
Sao bà ta có thể tự cho mình là nhất như vậy!
Tô Vũ Đồng nói xong, mặc kệ bà ta, quay người đi về phía cổng lớn, lúc này không biết hai người đàn ông cầm dây thừng từ đâu xông đến, không nói không rằng lập tức tóm lấy cô, sau đó trói cô lại.
Khóe miệng Lâm Yên Nhiên cười khẩy, bước từng bước đến trước mặt Tô Vũ Đồng, từ trên cao nhìn xuống cô, trong con mắt là sự chế nhạo cực điểm:
-Người nực cười là cô chứ? Chấp nhận số phận đi! Tôi sẽ bảo bọn họ đưa cô đến vùng núi xa xôi nhất, gả cho người đàn ông xấu xí nhất.
Lâm Yên Nhiên bà ta trước giờ chẳng phải người tốt gì, dám chọc vào bà ta, bà ta nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Ở vùng núi xa xôi giao thông gián đoạn, vì nghèo nên đa số đàn ông không lấy được vợ, bọn họ rất nóng lòng mong muốn có con nối dõi.
Cho nên những người đó sau khi mua phụ nữ sinh con xong, sẽ không để lại người phụ nữ làm lãng phí lương thực, mà sẽ chuyển qua tay bọn môi giới bán tiếp.
Tô Vũ Đồng nhìn không tệ, tin rằng những người đàn ông đó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô.
Nghĩ đến cô sắp biến thành cái máy đẻ, trải qua những ngày khổ cực lầm than, tâm trạng Lâm Yên Nhiên rất vui sướng.
Tô Vũ Đồng tức đến phát run, gương mặt nhỏ nhăn lại, giận dữ vô cùng nói:
-Lâm Yên Nhiên tốt nhất bà giết tôi đi, nếu không bà sẽ hối hận đó!
Người phụ nữ độc ác này lại có thể dơ bẩn như vậy!
Dùng thủ đoạn hèn hạ này để đối phó với cô.
Bà ta thế này là muốn cô sống không bằng chết!
-Tặc tặc!
Lâm Yên Nhiên không để tâm đến tặc lưỡi, mặt đầy vui vẻ:
-Giết cô, thế chẳng phải dễ dàng cho cô rồi à, các anh còn đợi cái gì, đem gả đi đi.
Tô Vũ Đồng là người Lâm Yên Nhiên tự đưa đến cho hai kẻ buôn người này, bán cô có thể kiếm được món tiền không nhỏ, trước đó hai kẻ này đã cầm tiền của Lâm Yên Nhiên rồi, trong lòng tất nhiên rất vui mừng, kéo Tô Vũ Đồng đứng dậy, dùng băng dính trong suốt dán miệng cô lại, lôi đi.
-Ư ư!
Sự hận thù cuộc trào trong mắt Tô Vũ Đồng, vùng vẫn kịch liệt.
Kẻ buôn người sợ gây ra rắc rối không cần thiết, nên rất chuyên nghiệp dùng khăn tay xịt thuốc mê trực tiếp làm cô ngất đi, sau đó nhấc lên xe bánh mỳ*.
(*xe "bánh mỳ" , một loại xe rất phổ biến ở TQ, có khoảng 6 chỗ ngồi, có hình dạng giống ổ bánh mỳ.
Cách đây khoảng 20 năm, đường phố Bắc Kinh tràn ngập xe bánh mỳ, lúc đó được dùng làm taxi, nhưng vì tính an toàn của phương tiện này không cao nên nó đã bị thay thế.
Hiện xe bánh mỳ thường được dùng để chở hàng (vì nó rất rẻ, có khi rẻ hơn xe máy ở VN), cũng dùng để chở người nhưng có lẽ đa phần ở nông thôn hoặc vùng ven.
)