Không được, tối nay cô ta phải ngủ với anh.
Nghĩ vậy, cô ta cố hết sức nặn ra mất giọt nước mắt, hoa lê dính mưa* nhìn Mộ Diệc Thần:
-Nếu không hết, anh có chê em không?
(*như hoa lê đọng giọt mưa/ sương, xuất phát từ Trường Hận ca của Bạch cư dị –> theo baidu, vốn hình dung dáng vẻ đang khóc của Dương Quý phi, sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc)
Mộ Diệc Thần không chịu được nhất là Châu Lệ Đồng tủi thân, đặc biệt là cô ta khóc, anh trước đây đồng ý với cô ta phải chăm sóc cho cô ta thật tốt, nhưng bây giờ lại làm thành thế này.
Tinh thần trách nhiệm trỗi dậy, anh ôm lấy cô ta, đáp:
-Sẽ không đâu, sao anh có thể chê bai em được, cho dù em biến thành dáng vẻ gì, em đều là Đồng Đồng của anh.
Ý muốn chăm sóc cô ta, vẫn chưa từng thay đổi.
Nghe thấy lời đó của anh, trong lòng Châu lệ Đồng thầm vui, liền nhào vào làm ngã Mộ Diệc Thần, khi cô ta đang định hôn lên môi anh, trong đầu Mộ Diệc Thần lại bỗng xuất hiện gương mặt của Tô Vũ Đồng.
Sắc mặt anh cứng lại, lập tức đẩy Châu Lệ Đồng ra, lật người đứng dậy:
-Đồng Đồng, chân em phải băng bó ngay lại, nếu nhiễm trùng thì phiến phức đấy.
Anh cũng không biết mình làm sao, lại có thể nói ra cái cớ như vậy.
Nói rồi, anh không biết nên đối diện với Châu Lệ Đồng thế nào, chỉ có thể tiếp tục giúp cô ta thoa thuốc.
Châu Lệ Đồng bị từ chối, trong lòng rất không thoải mái, nước mắt từ giọt từng giọt rơi xuống, cố ý tỏ ra tổn thương nói:
-Em biết là anh để ý mà.
Thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng Mộ Diệc Thần có chút không thoải mái, ôm cô ta vào lòng lần nữa:
-Anh không có, em đừng suy nghĩ linh tinh, anh lo cho vết thương của em, nếu không xử lý đúng cách, em còn đi quay phim của đạo diễn Trương thế nào nữa.
Châu Lệ Đồng ngước mắt nhìn anh:
-Nếu anh thực sự không để ý, vậy tối nay chứng minh cho em thấy đi!
Mộ Diệc Thần không phải đồ ngốc, nghe thấy lời này của Châu Lệ Đồng, liền biết cô muốn bảo anh làm gì, nếu là trước đây, anh nhất định sẽ không chút do dự, nhưng hiện tại anh lại không biết tại sao, không muốn một chút nào.
Tháy anh do dự, Châu Lệ Đồng lập tức đẩy anh ra, cố ý tỏ ra tuyệt vọng nói:
-Anh không cần em, em sống cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Nói rồi, quay người chạy ra phía cửa.
Cô biết Mộ Diệc Thần nhất định sẽ không trưng mắt lên nhìn cô xảy ra chuyện, cho nên trắng trợn diễn một cô gái tổn thương đến tuyệt vọng.
Mộ Diệc Thần thấy cô ta chạy, tưởng rằng cô ta thực sự nghĩ không thấu đáo, vội vã xông đến kéo cô ta lại:
-Đồng Đồng em bình tĩnh một chút, sao anh lại không cần em chứ.
Hai tháng ở Maldives bọn họ sống dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, trong lòng anh không có người nào có thể quan trọng hơn cô ta.
-Lucas!
Châu Lệ Đồng nhân cơ hội lại nhào vào lòng Mộ Diệc Thần lần nữa, khi cô ta định dâng hiến nụ hôn thêm một lần, điện thoại Mộ Diệc Thần reo lên.
Mộ Diệc Thần mượn cớ buông cô ta ra, cầm lấy điện thoại.
Trong lòng Châu Lệ Đổng bùng cháy, mắt nhìn chuyện sắp thành rồi, cũng không biết là tên khốn khiếp nào phá hoại!
Nghĩ vậy, cô ta lại gần Mộ Diệc Thần.
Hai người cùng lúc nhìn thấy nội dung chú Ngô gửi đến, bọn họ phút chốc đều cứng đơ lại.
Sắc mặt Châu Lệ Đồng khó coi đến cực điểm, thanh minh cho bản thân:
-Lucas khi đó bọn em đang tập thoại, tình tiết tạo dựng là muốn cô ấy quỳ xuống xin lỗi em, bên trên đó đều viết lung tung, không phải như vậy đâu, em không bắt nạt cô ấy.
Đó là đoạn video nhỏ cô ta ở trong tổ phim lần trước gây khó dễ cho người mới.
Cô ta không biết bị người ta quay trộm lúc nào.
Mộ Diệc Thần bây giờ vốn không muốn biết video đó là thật hay không, anh để ý chính là bài đăng cuối cùng trên weibo chú Ngô gửi đến kia.
Anh biết đây là lời cảnh cáo của mẹ anh!
Buông điện thoại xuống, anh nhìn Châu Lệ Đồng hoảng loạn mất bình tĩnh:
-Không cần sợ hãi, tất cả có anh, anh sẽ lập tức bảo Tiểu Dương đi xử lý chuyện này.
Cho dù thế nào, phải xử lý sạch bài đăng trên weibo kia trước đã, không chế sự phát tán của tin tức.
Châu Lệ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần lại tin mình vô tội, vẫn muốn giúp mình đi giải giải quyết sự việc, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Tạm hoãn lại kế hoạch ngủ với Mộ Diệc Thần.
So với danh dự của bản thân, không gì có thể sánh bằng!
Thấy cô ta bình tĩnh lại, Mộ Diệc Thần lập tức gọi điện cho Tiểu Dương, bảo anh đè hết những tin tức không có lợi cho Châu Lệ Đồng xuống.
Dặn dò Tiểu Dương xong, anh quay người nhìn Châu Lệ Đồng:
-Ở lại đây không có lợi cho em, nhân buổi đêm anh đưa em về!
Nếu bị phóng viên chụp được, lại thêm rắc rối nữa.
Châu Lệ Đồng ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay khoác tay Mộ Diệc Thần, mặt đầy dựa dẫm.
Thấy cô ta dự dẫm vào mình, Mộ Diệc Thần lòng đầy phức tạp.
Đưa Châu Lệ Đồng về xong, Mộ Diệc Thần về thẳng biệt thự cũ.
Tô Vũ Đồng và Niên Niên đều không ở đó, phòng khách chỉ có bà Mộ.
Mộ Diệc Thần không hề ngạc nhiên mẹ mình vẫn chưa ngủ, bước lớn về phía bà, trầm mặt nói:
-Mẹ, con đã kết hôn với Tô Vũ Đồng theo yêu cầu của mẹ rồi, tại sao mẹ vẫn phải làm chuyện đó với Đồng Đồng?
Bà Mộ cười nhạt, ung dung cao quý:
-Mẹ chỉ muốn để con trai mình thấy, người nó nhớ thương, rốt cuộc là loại gì!
Một người có thể chà đạp lên danh dự của người khác, tốt đẹp ở chỗ nào được!
Anh bỏ người vợ hiền lành lương thiện không màng tới, vậy mà lại chạy đi tìm loại phụ nữ thấp kém rẻ tiền như vậy, có phải mù rồi không?
Mộ Diệc Thần siết tay lại, mặt mày thể hiện sự bênh vực:
-Mẹ, rõ ràng mẹ biết 16 năm trước nếu không phải Đồng Đồng bên cạnh con, con sớm đã chết ở Maldives rồi, mẹ không thể buông tha cho cô ấy được sao?
Vuốt mặt nể mũi, cô ta đã từng cứu con trai bà mà.
Bà Mộ lạnh giọng cười, đôi mắt điềm tĩnh:
-Tha cho cô ta được hay không, thì phải xem con rồi! Còn về ơn cứu mạng mà con nói, sự đầu tư và dung túng của con với cô ta nhiều năm như vậy, cũng coi như trả hết rồi!
Anh đã kết hôn với Tô Vũ Đồng, lẽ nào còn muốn ở cùng Châu Lệ Đồng, tuyệt đối không được!
Khi cần dứt không dứt ắt sinh ra rắc rối khác!
Bà sẽ không cho phép Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng dây dưa tình cảm thêm nữa!
Người phụ nữ đó cho dù có từng cứu con trai bà, bà cũng không thể chấp nhận, bởi vì lòng dạ cô ta không đứng đắn!
Mộ Diệc Thần nghe ra ý tứ của mẹ mình, bà thế này là muốn mình và Châu Lệ Đồng vạch rõ giới hạn!
Nhưng, sao có thể vậy được?
Giữa bọn họ, không phải nói dứt là dứt được.
Khi anh còn nhỏ đã hứa với cô ta, phải bảo vệ cô ta mãi mãi.
Lời hứa đối với người khác anh có thể không màng tới, nhưng Đồng Đồng không như vậy, cô không giống thế!
Nghĩ vậy, anh nhìn bà Mộ tranh cãi:
-Mẹ, con có thể ngừng tình cảm với cô ấy, nhưng không thể ngừng quan tâm cô ấy, chúng ta mỗi người lùi một bước đi!
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất anh có thể làm rồi!
Bà Mộ biết muốn để Mộ Diệc Thần lùi bước rất khó, hôm nay anh chủ động đề xuất, đã là giới hạn của anh rồi, bà không muốn ép quá căng, để tránh phản tác dụng, vậy nên gật đầu, nói:
-Nhớ kỹ lời con nói, đừng để mẹ thất vọng!
Mộ Diệc Thần lập tức đáp:
-Mẹ yên tâm, con nói được làm được!
Bà Mộ nghe thấy câu trả lời kiên định của anh, nói:
-Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Mộ Diệc Thần gật gật đầu, quay người xuống tầng, về phòng anh và Tô Vũ Đồng.
Đẩy cửa nhìn bên trong tối đen anh liền biết, Tô Vũ Đồng không ở trong phòng, đưa tay bật đèn lên, anh đi vào đóng cửa lại.
Có lẽ bọn họ đều cần yên tĩnh, vậy tối nay không làm phiền đến nhau.
Sáng sớm hôm sau, trời trong xanh.
Tô Vũ Đồng dắt tay Niên Niên từ trong phòng đi ra, xuống tầng.
Quay lại sau khi nghỉ phép, bọn họ cũng phải trở về quỹ đạo ban đầu.