Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng nói không khỏe, không thể đi chơi, gương mặt nhỏ nhăn lại nói:
-Mẹ, con không muốn ra ngoài chơi, con muốn ở cùng mẹ.
Không có mẹ, đi đâu cũng không có nghĩa lý gì.
Mộ Diệc Thần nghe Niên Niên nói muốn ở lại, lập tức nói:
-Niên Niên, mẹ con không thể ra ngoài, đã đủ đáng thương rồi, để chú Thiếu Dương bọn họ đưa con ra ngoài đi dạo, con thấy có gì chơi hay, thứ gì đẹp con mua hộ mẹ, cũng làm mẹ vui rồi.
Không biết tại sao, hôm nay anh lại muốn ở riêng với Tô Vũ Đồng.
Niên Niên vẫn không để ý đến anh, ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Tô Vũ Đồng:
-Mẹ, mẹ không khỏe chỗ nào, có cần con gọi điện cho chú Thiếu Dương không, chắc chú ấy chưa đi xa.
Nhìn thấy con trai quan tâm lại hiểu chuyện như vậy, đáy mắt Tô Vũ Đồng hơi ướt:
-Mẹ chỉ là bị mệt thôi, ngủ một ngày là khỏi, Niên Niên không cần lo lắng, yên tâm đi chơi đi, nhớ mua thứ gì chơi hay về cho mẹ nhé.
Vết thương này của cô rất tế nhị, không thể để Niên Niên ở lại.
Niên Niên nghe lời Tô Vũ Đồng, gật gật đầu.
Mộ Diệc Thần thấy cậu bé gật đầu, tâm trạng tốt lên bất thường, dẫn cậu ra ngoài.
Sau khi đưa Niên Niên cho Cung Thiếu Dương, Mộ Diệc Thần quay lại rất nhanh.
Tô Vũ Đồng thấy anh quay lại, có chút đau đầu nói:
-Sếp Mộ, anh không có phòng à?
Anh đi đến phòng cô ở, là có chuyện gì chứ?
Mộ Diệc Thần bình thản đáp:
-Trả rồi.
Nói rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa kiểu Âu cách giường không xa, đôi chân dài đáng tự hào vắt chéo lên nhau, dáng dấp đó giống như anh chính là chủ nhân của căn phòng này vậy.
Tô Vũ Đồng:
Sắp tức chết mất!
Nhìn dáng vẻ của anh, chẳng nhẽ anh định ở đây sao?
Không được!
Không thể được!
Tuyệt đối không thể được!
Nghĩ đến đâu, cô rất thẳng thắn nói:
-Tôi nói rõ trước, anh không được ở đây, buổi tối Niên Niên phải quay về rồi.
Tối qua là ngoài ý muốn cô tuyệt đối sẽ không để tiếp tục ngoài ý muốn như vậy.
Mộ Diệc Thần không quan tâm, gương mặt kiêu ngạo lại điển trai kia bình thản:
-Ba người chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời nói trơ tráo của anh, lập tức nổi giận.
Không cần nghĩ ngợi, liền lên tiếng bác bỏ:
-Không được! Nếu anh nhất định muốn ở đây, thì tôi sẽ chuyển đến phòng 3001.
Cố tuyệt đối không thể ngủ cùng phòng với tên cầm thú đó được nữa!
Mộ Diệc Thần không có chút áp lực nào, dựa vào sofa, lười nhác nói:
-Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, cho dù cô chuyển đến chân trời góc biển, tôi cũng sẽ đi theo.
Chỉ cần anh muốn, không chuyện gì là không làm được!
Tô Vũ Đồng cạn lời hết sức, giận đùng đùng mắng:
-Anh đừng đường là một tổng giám đốc công ty, sao có thể mặt dày như vậy!
A!
Rối cuộc cô gây ra tội gì, lại quen biết người như vậy.
Anh không phải ghét mình nhất sao?
Bây giờ sao lại biến thành thế này.
Anh dính lấy mình làm gì?
Có phải uống lộn thuốc rồi không?
Mộ Diệc Thần hơi ngước mắt lên, cười tự đắc:
-Trước giờ tôi chưa từng nói tôi là người đàng hoàng, không tin cô cứ thử xem.
Tô Vũ Đồng bị anh làm cho không biết nên đáp lại thế nào, tức tối che chăn lên mặt.
Giấy kết hôn là thật, nó quản thúc mọi người, cô có cách gì chứ!
Cũng không thể làm liên lụy đến Nghiên Nghiên và Chân Hy ngủ không ngon được.
Thấy cô chịu khuất phục rồi, Mộ Diệc Thần cười đắc thắng.
Bây giờ cô không để ý đến mình không sao, quan trọng là anh được ở lại.
Buổi trưa, Mộ Diệc Thần chu đáo lại gọi thức ăn lên phòng, quan tâm bế Tô Vũ Đồng đi ăn, chăm sóc từng li từng tí một.
Tô Vũ Đồng lại coi sự chăm sóc tỉ mỉ của anh là có ý đồ khác, cả bữa ăn đều không thèm để ý đến anh.
Mộ Diệc Thần cũng không bực, tâm trạng còn khá tốt gắp thức ăn, rót nước cho cô, thậm chí còn thay cô lau miệng mấy lần, làm Tô Vũ Đồng rất mất tự nhiên.
Buổi chiều, tình trạng của Tô Vũ Đồng đỡ rồi, có thể tự mình xuống giường, cô nhân lúc Mộ Diệc Thần đi vệ sinh, xuống giường âm thầm đi ra ngoài cửa.
Mộ Diệc Thần không biết uống nhầm thuốc gì?
Tiếp tục như vậy, cô sẽ điên mất.
Vì sợ động đến anh, ngay cả giày cô cũng không dám thay.
Tay vừa sờ vào tay nắm cửa, thì bị Mộ Diệc Thần tóm vào trong lòng, kề sát tai nói:
-Xem ra độ mạnh tối qua vẫn chưa đủ? Chi bằng chúng ta nghiên cứu chút tối nay dùng tư thế gì đi?
Cô lại có thể không nói một tiếng với anh muốn lén lút chạy mất, trong lòng Mộ Diệc Thần rất không thoải mái.
Muốn uốn nắn thật cẩn thận suy nghĩ trong đầu cô.
Anh phải khiến cô học cách nghe lời!
Tô Vũ Đồng bị tóm ngây ra, nghe thấy lời này của anh, cơ thể cứng đơ lòng bàn tay lập tức toát mồ hôi lạnh.
Cô không dám đối đầu với anh, chỉ có thể tìm một lý do lấy lệ:
-Tôi có chút bí bách, muốn ra ngoài hít thở.
Cả ngày anh đều nhìn mình chằm chằm, nhìn đến mức cô mất tự nhiên, đổi lại là bất cứ người nào khác, e là đều chịu không nổi.
Phạm nhân còn có cơ hội đi hóng gió, huống hồ là cô.
Nghe thấy lời cô nói, ánh mắt Mộ Diệc Thần lạnh lẽo, quét mắt nhìn cô:
-Cô nói bí bách?
Cô lại còn nói ở cùng anh bí bách!
Người phụ nữ không biết tốt xấu này!
Tô Vũ Đồng ngây ra, sợ lại đụng phải chỗ khó chịu của anh tự mình hại mình, vội vã giải thích:
-Ý tôi là ngực tôi hơi bí bách, muốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành để giải tỏa.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Mộ Diệc Thần mới tốt hơn chút, ánh mắt ôn hòa nói:
-Tôi đi cùng cô.
Sau đó buông cô ra, nói:
-Mang giày vào.
Cơ thể cô không khỏe, trong phì bí bách cả một ngày rồi, quả thực nên ra ngoài đi lại.
Tô Vũ Đồng tuy vô cùng không muốn đi cùng anh, nhưng nghĩ ít nhất có thể đi ra khỏi căn phòng này, liền ngoan ngoãn đi thay giày.
Ra khỏi cửa khách sạn, Mộ Diệc Thần dẫn cô đến khu nghỉ dưỡng.
Bọn họ đi một lúc, một cô gái mười tám mười chín tuổi, xách một cái giỏ đầy hoa, khuôn mặt mỉm cười nhìn Tô Vũ Đồng, trong ánh mắt có chút mong đợi:
-Chị xinh gái ơi, mua hoa đi ạ?
Tô Vũ Đồng rất muốn giúp cô bé mua hoa, nhưng vừa nãy đi gấp quá, không mang theo ví tiền hay thứ gì, cho nên ánh mắt nhìn sang Mộ Diệc Thần bên cạnh.
Khi còn nhỏ Tô Vũ Đồng vì muốn chỉnh đốn cô, cũng từng éo cô đi bán hoa, bán không hết thì không cho cô vào nhà.
Cô nhớ có một lần mưa lớn, trên đường rất ít người, không ai mua hoa của cô, cô liền bị Tô Vũ Đồng vô tình nhốt ở bên ngoài cổng cả một đêm.
Cảm giác đói rét đan xen đó, đến bây giờ cô vẫn nhớ như in.
Cho nên sau khi lớn lên, chỉ cần nhìn thấy em gái bán hoa, cô đều sẽ cố hết sức mình mua giúp bọn họ một chút hoa.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng nhìn mình, trong mắt lộ ra ý cười, không chút do dự móc ví tiền ra, lấy mấy tờ tiền bên trong ra, đưa cho cô gái nhỏ:
-Hoa của cô, tôi lấy hết.
Cô gái nhỏ vừa nghe vậy, vô cùng vui mừng, lập tức cảm kích cúi người với anh, đem cả giỏ hoa đưa cho Mộ Diệc Thần:
-Cảm ơn anh! Anh thật là người tốt.
Mộ Diệc Thần nhận lấy giỏ hoa, chuyển cho Tô Vũ Đồng, mỉm cười hỏi:
-Cô thích hoa?
Trước đây sao anh không phát hiện ra nhỉ?
Anh còn tưởng cô chỉ thích tiền chứ.
Tô Vũ Đồng không muốn nhắc đến những gì mình trải qua với anh, chỉ gật đầu, sau đó nhận lấy giỏ hoa.