Bà Mộ nghe được lời giải thích của anh, lời nói liền trở nên nghiêm túc hơn”
-Vợ và con trai anh mới từ cõi chết trở về, anh còn không ở bên cạnh họ mà lại ở cạnh một người không thân thích gì, anh muốn tôi phải làm gì?
Không cần biết Mộ Diệc Thần thích Châu Lệ Đồng đến mức nào, trong lòng bà cô ta vẫn chỉ là người ngoài.
Tô Vũ Đồng và Niên Niên mới là người nhà của bà, con trai bà vì một người ngoài mà không quan tâm đến người nhà, bà tuyệt đối không thể tha thứ được.
Lời của bà Mộ đương nhiên Mộ Diệc Thần hiểu, tất nhiên anh cũng không phải một người hay nghe theo sắp đặt của người khác, nhưng mẹ anh lại khác, liền nói:
-Mẹ đừng tức giận, con biết con nên làm gì mà!
Anh không thể đối đầu với mẹ anh, anh cũng không muốn huỷ hoại Đồng Đồng.
Bà Mộ sau khi nghe xong lời của anh, bình tĩnh và nói:
-Tốt nhất nên như vậy.
Sau đó liền tắt máy.
Châu Lệ Đồng sau khi thấy biểu cảm của anh, liền biết là bà Mộ đang làm khó anh, liền đến bên anh đưa tay quàng qua cổ anh, ghé sát mặt vào lưng anh:
-Lucas hôm nay có thể ở lại với em không?
Cô ta cũng không biết, bà Mộ đúng là không thích cô ta, cô ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng Tô Vũ Đồng.
Bà ta càng không để họ ở gần nhau cô ta càng muốn giữ Mộ Diệc Thần ở lại.
Cô ta quyết định đêm nay sẽ tặng bản thân cho Mộ Diệc Thần, cô ta muốn sinh cho anh một người con, đến lúc đó bà ta không muốn chấp nhận cũng đành phải chấp nhận.
Mộ Diệc Thần dứt tay cô ta ra, quay lưng lại nhìn về phía cô ta, trong con ngươi màu nâu là sự chân thành:
-Đồng Đồng, một lát nữa anh sẽ đặt vé máy bay trong đêm nay cho em, em về Giang Thành trước đi được không?
Chau Lệ Đồng mặt trắng bệch, gương mặt khó tin:
-Lucas anh nói gì vậy?
Cô đã sẵn sàng hiến dâng thân thể cho anh rồi mà anh lại nỡ đi mất sao.
Rốt cuộc là vi sao?
Mộ Diệc Thần nhìn gương mặt đáng thương của cô ta nói:
-Em sắp xếp hành lý đi, anh không tiễn em nữa, lát nữa để Tiểu Phương đưa em đến sân bay, em đi cẩn thận nhé!
Nói xong không giải thích gì thêm, cầm điện thoại lên đặt vé máy bay trong đêm nay cho cô ta, sau đó liền dời phòng đi.
Việc anh đã đồng ý với mẹ, anh nhất định sẽ làm được bây giờ anh phải đi gặp mẹ con Tô Vũ Đồng.
Châu Lệ Đồng không thể chấp nhận được thái độ này của anh, chân mềm nhũn ngồi rạp xuống mặt đất.
Không!
Anh đừng đi mà, anh không được đi!
Anh đi rồi là cô cũng sẽ thua
Cô ta nhất định phải nghĩ cách giữ anh lại
Ngay chính lúc đó điện thoại kêu lên, cô ta nhấc lên nhìn, là anh Huyền gọi đến.
Ánh mắt rực sáng cô ta liền bắt máy:
-A lô, là anh Huyền à?
Anh Huyền nghe thấy giọng Châu Lệ Đồng liền bất mãn nói:
-Lệ Đồng, làm sao vậy bên kia hỏi tại sao em còn chưa chuyển tiền qua đây?
Người làm việc cho cô ta thuộc băng nhóm xã hội đen ở xứ sở kim chi không thể đắc tội được.
Chuyện đã xong hơn nửa ngày rồi mà một đồng cô ta cũng chưa chịu chuyển, kẻ cầm đầu tổ chức vừa đến tìm anh ta, bây giờ đang ngồi đối diện với anh ta.
Châu Lệ Đồng nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của anh ta, liền từ tốn nói:
-Anh Huyền à, người em nhờ họ xử lý còn chưa chết, là họ chưa hoàn thành nhiệm vụ sao còn mặt dày đến đồ tiền vậy, nể sự giới thiệu của anh đưa tiền cho họ cũng được nhưng họ phải đáp ứng một yêu cầu của em!
Cô ta vốn dĩ còn muốn anh ta tìm thêm vài người giúp cô ta, bay giờ có vẻ như có thể tiết kiệm được rồi.
Lúc anh Huyền gọi điện đã bị ép bật loa, cho nên lời của Châu Lệ Đồng đều bị băng nhóm xã hội đen nghe được.
Con ngươi hung dữ nhìn anh ta, bắt anh ta phải phiên dịch cho nghe.
Anh Huyền không dám không nghe theo thế là liền dịch lại lời của Châu Lệ Đồng cho người đó nghe.
Người đó nghe xong càng tức hơn cười nhếch môi với anh Huyền:
-Lee Jeong Ho tôi ra xã hội không phải ngày một ngày hai, quy định trong ngành không ai rõ hơn tôi, người của tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng là lỗi do tôi anh nói với cô ta, tôi là người giữ chữ tín hỏi xem cô ta còn muốn tôi giúp gì nữa?
Anh Huyền không dám làm trái liền dịch lại cho Châu Lệ Đồng
Châu Lệ Đồng nghe xong liền nói:
-Bảo họ bây giờ cử vài người đến cửa khách sạn em đang ở để canh giữ, bây giờ em bước ra ngoài liền bắt cóc em!
Cô ta không muốn để Mộ Diệc Thần có thêm thời gian bên Tô Vũ Đồng, chỉ cần cô bị bắt cóc Mộ Diệc Thần sẽ chỉ quan tâm đến cô, Tô Vũ Đồng đừng hòng chen chân vào.
Anh Huyền nghe vậy bất ngờ:
-Lệ Đồng, em đang đùa đấy à! Lee Jeong Ho là dân xã hội đen, em nghĩ kỹ chưa? Em đừng có làm liên luỵ đến anh đấy!
Vốn chỉ cần đưa tiền là có thể giải quyết vấn đề.
Cô ta lại cứ làm khó anh ta thế này.
Hắn là người giết người không chớp mắt.
Cô ta chỉ nghe thấy hắn khen cô ta đẹp, chứ không hề nhìn thấy bóng dáng hắn ta.
Châu Lệ Đồng vì để đạt được mục đích chuyện gì cô cũng có thể làm, chuyện nguy hiểm đến mấy cũng có thể làm, cô ta kiên định nói:
-Em nghĩ kỹ rồi, anh yên tâm em sẽ không làm liên luỵ đến anh đâu, anh nói với hắn chỉ cần hắn đồng ý bắt cóc em, bây giờ em liền chuyển tiền cho hắn.
Cô ta không phải con ngốc, làm gì phải để họ bắt cóc cô ta thật, bắt buộc phải nói rõ điều kiện trước.
Vừa nãy Lee Jeong Ho nói rồi, hắn là người giữ chữ tín, hôm nay cô ta sẽ cược một lần.
Anh Huyền nghe thấy cô ta bảo lập tức chuyển tiền sẽ không liên luỵ đến anh ta liền phiên dịch cho Lee Jeong Ho, Lee Jeong Ho nghe xong liền gật đầu đồng ý.
Thấy hắn đồng ý, anh Huyền nói với Châu Lệ Đồng:
-Em có thể chuyển tiền qua đây được rồi! Chỉ cần giải quyết xong tiền nong, thì không có chuyện gì của anh nữa rồi.
Châu Lệ Đồng thấy thế liền tắt điện thoại rồi chuyển tiền qua sau đó thu dọn hành lý.
Cô ta đang sửa soạn hành lý, Tiểu Phương đến gõ cửa, lịch sự nói:
-Châu tiểu thư, ông chủ kêu tôi đến đón cô đến sân bay!
Châu Lệ Đồng vì để kéo dài thời gian cho đám người của Lee Jeong Ho, cười nói với Tiểu Phương:
-Cả ngày hôm nay phải leo núi tôi đổ rất nhiều mồ hôi, đợi tôi tắm rồi thay quần áo đã!
Châu Lệ Đồng là đại minh tinh, rất coi trọng hình thức bên ngoài là lẽ thường, Tiểu Phương không thấy gì là lạ liền đồng ý.
Dù sao thì vẫn còn cách thời gian lên máy bay 2 tiếng, đến sân bay nửa tiếng là đủ.
Thấy anh đồng ý, Châu Lệ Đồng lấy một cái váy quay lưng bước về nhà tắm.
Đứng trong đó hơn nửa tiếng đồng hồ, c taô thay một bộ mới đi ra nói với Tiểu Phương:
-Bây giờ có thể đi được rồi.
Lúc cô ta trong đó cũng đã xác nhận rồi, người đều đến đủ rồi.
Tiểu Phương gật đầu, giúp cô ta kéo hành lý, cùng cô rời đi.
Tiểu Phương không ngờ ngoài việc Châu Lệ Đồng tắm mất chút thời gian ra, lại phối hợp như vậy, từ không yên tâm đã thấy yên tâm hơn, đến phía sau mở cốp xe ra, chuẩn bị cất hành lý cho cô.
Lúc này không biết từ hướng nào xuất hiện người cầm gậy bóng chày đi đến, hung hăng đánh vào chân anh ta.
-A!
Chân bị đánh gẫy, Tiểu Phương kêu lên sau đó ngất đi, đôi mắt đờ đẫn nhìn thấy Châu Lệ Đồng bị người khác bịt miệng bắt đi.
Anh không đứng lên nổi, vô cùng gấp gáp, liền lôi điện thoại ra gọi cho Mộ Diệc Thần:
-Sếp à, cô Châu bị bắt đi rồi!
Mộ Diệc Thần đang chơi với Niên Niên, sau khi nghe máy mặt liền biến sắc, giọng nói nghiêm túc hơn:
-Đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Phương đáp:
-Tôi đang chuẩn bị giúp Châu tiểu thư cất hành lý liền có người đánh sau lưng tôi, đánh gẫy chân tôi rồi đưa Châu tiểu thư đi.