Cung Thiếu Dương tiếp tục hỏi:
-Nếu đã đến rồi, sao không cùng cháu đi ăn cơm?
Cung Thiếu Dương rất tò mò, bình thường ra ngoài, Mộ Diệc Thần tuyệt đối sẽ không để Niên Niên rời xa tầm mắt một bước nào, hôm nay sao lại không đi cùng?
Niên Niên hơi cúi đầu, có chút mất mát nói:
-Bố và cô Châu đi rồi ạ.
Cung Thiếu Dương đương nhiên biết cô Châu là ai, thấy dáng vẻ mất mát buồn rầu của Niên Niên, trong lòng anh cũng thấy không vui.
Giang hai tay ra trước mặt Niên Niên nói:
-Lại đây, chú bế, chúng ta cùng mẹ cùng hai dì Chân Hy và Nghiên Nghiên đi ăn đồ ăn ngon nhất, chú mời.
Niên Niên hai tuổi đến nhà họ Mộ, lúc đó sức khỏe rất kém, anh tận tình điều trị suốt ba năm mới mạnh khỏe được như bây giờ, tình cảm của anh với Niên Niên rất sâu đậm, nên không muốn nhìn thấy cậu bé buồn.
Niên Niên nghe thấy Cung Thiếu Dương nói, lập tức sà vào lòng anh, ngẩng đầu lên, cười hi hi nói:
-Chú Thiếu Dương, cháu thật sự có thể ăn tùy thích sao?
Bởi vì sức khỏe không tốt, thực đơn trong nhà rất nghiêm khắc, cũng phải hạn chế ra ngoài ăn, cậu bé chưa từng được ăn rất nhiều thứ.
Thấy cậu bé mong chờ như vậy, Cung Thiếu Dương cười, nói:
-Chú là bác sĩ của cháu, chú nói được ăn là được ăn, chỉ trừ lạc ra.
Cái này cậu bé tuyệt đối không được động vào.
-Chú Thiếu Dương muôn năm!
Niên Niên suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, nghe Cung Thiếu Dương nói, liền vô cùng phấn khích.
Thấy cậu bé vui vẻ như vậy, Cung Thiếu Dương nhìn ba người nhómTô Vũ Đồng nói:
-Chúng ta xuống dưới đi.
Ba người đều biết Niên Niên đói bụng, nên đều gật đầu, rồi cả năm người cùng vào thang máy.
Chân Hy rất thạo nơi này, ra khỏi khách sạn rất nhanh liền đưa họ đến một nhà hàng dân gian vô cùng nổi tiếng.
Cung Thiếu Dương gọi phục vụ, đưa thực đơn cho Niên Niên, cười nói:
-Nào, Niên Niên, thích gì cứ gọi.
Niên Niên không hiểu chữ Hàn Quốc, thấy cái nào đẹp thì chỉ, Tô Vũ Đồng ngồi bên cạnh liền cười nói:
-Những cái này đều được, nhưng bánh gạo cay này con không nên ăn, chúng ta đổi món thanh đạm hơn được không?
Niên Niên không thích ăn cay, nghe Tô Vũ Đồng nhắc nhở, lập tức gật đầu, nói:
-Vậy mẹ đổi cho con.
Tô Vũ Đồng cười dùng tiếng Hàn nói yêu cầu của cô cho nhân viên phục vụ, sau đó nhìn Niên Niên nói:
-Còn muốn gì nữa không? Nếu không thì con đưa thực đơn cho chú và các cô, để cô chú cũng chọn món mình thích.
Niên Niên gật đầu, đưa thực đơn cho Cung Thiếu Dương đang ở gần cậu nhất.
Ánh mắt tinh khôi của Cung Thiếu Dương tràn đầy ý cười, nhìn Trần Nghiên Nghiên, đưa thực đơn qua:
-Y tá Trần, cô chọn đi.
Trần Nghiên Nghiên thấy anh nhìn mình như vậy, mặt hơi nóng lên, tim bắt đầu đập nhanh.
Chân Hy ngồi bên cạnh thấy cô lộ ra sự khác thường, lập tức cười nhận lấy thực đơn thay cô, để trước mặt cô, quan tâm hỏi một câu:
-Có cần mình tham khảo cho cậu không?
Lời này của cô có hai ý, một là tham khảo người, hai là tham khảo thực đơn.
Trần Nghiên Nghiên tính cách đơn thuần, hoàn toàn không kịp nghe ra ý thứ nhất, chỉ nghĩ đến ý thứ hai.
Cô lật mấy trang, thật sự xem không hiểu, cũng ngại chỉ linh tinh như Niên Niên, liền gật đầu với Chân Hy.
Chân Hy cười nhìn Cung Thiếu Dương nói một câu:
-Bác sĩ Cung, anh không ngại để tôi giúp Nghiên Nghiên chọn chứ?
Cung Thiếu Dương vẫn giữ nụ cười, lịch thiệp làm động tác mời.
Cũng chỉ có Trần Nghiên Nghiên cái đồ ngốc này mới không nghe ra ý của Thôi Chân Hy.
Có thể để bạn thân cô xem xét, anh rất vinh hạnh.
Nhìn biểu hiện của anh, nụ cười trên mặt Thôi Chân Hy càng thêm đậm, sau đó dùng tiếng Hàn gọi bảy món có giá cực đắt.
Gọi xong, cô lại nhìn Cung Thiếu Dương, muốn xem anh có phản ứng gì.
Thấy anh vẫn mỉm cười như vậy, thản nhiên hào phóng tiếp nhận mấy món đắt đỏ cô đặc biệt gọi, cô đưa tay xuống bàn, kéo áo Nghiên Nghiên.
Đàn ông tiêu tiền cho phụ nữ không nhất định là yêu cô ấy, nhưng vì thể diện của người phụ nữ mà tiêu tiền cho bạn của cô ấy, đó nhất định là có đủ thành ý với cô ấy.
Cung Thiếu Dương này cũng không tồi đấy!
Trần Nghiên Nghiên tưởng cô có chuyện muốn nói, lập tức cúi đầu, lại chỉ thấy cô giơ tay lên, bật ngón cái.
Trần Nghiên Nghiên lúc này mới nhận thức được thứ vừa nãy cô nói tham khảo là cái gì, bị cô làm cho càng xấu hổ, tai đã đỏ hết cả lên.
Cung Thiếu Dương chú ý vào biểu hiện của Nghiên Nghiên, cảm thấy kinh mạch trong máu mình đều biến thành si rô, mỗi một hơi thở đều mang vị ngọt.
Tô Vũ Đồng cười nhưng không nói gì, bọn họ một người là bác sĩ đã cứu mình, một người là bạn thân mình, nếu họ thật sự thích nhau, cô sẽ rất hạnh phúc.
Không khí trên bàn rất tốt.
Mười phút sau, đồ ăn được dọn hết lên.
Niên Niên vui vẻ nhìn món mình chọn, nói với hội Cung Thiếu Dương và Tô Vũ Đồng một câu:
-Con muốn ăn rồi!
Sau đó cầm đũa bắt đầu nếm thử.
Dáng ăn của cậu bé rất đẹp, ăn một phần kim chi cũng toát lên sự cao sang.
Tuy Nghiên Nghiên đã từng nhìn qua, nhưng vẫn bị cậu bé thu hút lần nữa:
-A, Niên Niên nhà chúng ta sao có thể đẹp trai đáng yêu như vậy chứ! Là con trai cô thì tốt biết mấy.
Giây phút này cô thật sự ngưỡng mộ Tô Vũ Đồng.
Chân Hy vén mái tóc dài, trêu đùa nói:
-Mình có một cách, có thể biến Niên Niên thành người nhà cậu.
Trần Nghiên Nghiên nghe xong, lập tức tò mò hỏi:
-Cách gì?
Thôi Chân Hy nở nụ cười xấu xa, đưa ánh mắt về phía Cung Thiếu Dương, cố ý kéo dài giọng:
-Cậu mau tìm người để gả đi, sinh một đứa con gái, sau đó gả con gái cho Niên Niên, như vậy Niên Niên không phải thanh con rể nhà cậu rồi sao!
-Phụt!
Tô Vũ Đồng suýt chút nữa phun canh rong biển ra ngoài, phải nghỉ một chút rồi cười nói:
-Cái này có thể đó!
Trần Nghiên Nghiên đáng yêu như vậy, Cung Thiếu Dương đẹp trai thế kia, bọn họ mà sinh một đứa con gái chắc chắn sẽ không tồi.
Đứa con dâu này có thể có đó.
-Các cậu….
Trần Nghiên Nghiên bị bọn họ trêu đến không biết nói gì, lúc này gương mặt lập tức đỏ như con tôm luộc, ngại đến mức muốn chui xuống bàn mà trốn.
Thấy cô như vậy, nụ cười trên gương mặt Cung Thiếu Dương càng sáng hơn, tự tay gắp cho cô một miếng thịt nướng, chấm sốt gói cùng rau sống, đưa đến trước mặt cô:
-Y tá Trần, đây là thịt nướng đặc biệt của nhà họ, tôi gói cho cô rồi, cô thử đi.
Giọng nói quyến rũ đó của Cung Thiếu Dương, dường như có mê lực khiến Trần Nghiên Nghiên không thể từ chối, liền đưa đũa ra, vì xấu hổ cộng thêm căng thẳng mà giữ không chắc, làm rơi miếng thịt trên bàn, nước sốt dính vào cổ tay áo Cung Thiếu Dương.
-Xin lỗi, tôi không cố ý.
Cô vội vã buông đũa xuống, rút ra một tờ giấy ăn giúp anh lau.
Thấy bộ dạng gấp gáp của cô, Cung Thiếu Dương cười, kéo tay cô lại:
-Không cần lau, lát nữa tôi về thay là được rồi.
Tình cảm ấm áp của Cung Thiếu Dương, khiến Trần Nghiên Nghiên cảm thấy như bị điện giật, hốt hoảng vội thu tay về.
Lòng dạ rối bời, làm đổ cả cốc nước của Cung Thiếu Dương, nước rơi vãi một chút lên quần Cung Thiếu Dương, cô quẫn bách đứng lên, vội vàng nói:
-Xin lỗi, xin lỗi.
Cung Thiếu Dương mang theo ý cười trong mắt, kéo tay cô như thể không có ai bên cạnh, kéo cô ngồi lại chỗ cũ, lại cuộn một miếng thịt nướng, đưa đến bên miệng cô, ánh mắt sáng quắc nói:
-Ăn cái này đi, tôi sẽ tha thứ cho cô.