Canh dưỡng sinh được mang lên để trên bàn, Mộ Diệc Thần đến nhà ăn, anh chỉ nghe thấy Niên Niên nói:
-Mẹ, con cũng muốn uống.
Tô Vũ Đồng hoàn toàn không biết canh này có tác dụng gì, nghĩ chỉ là canh bình thường, cười đưa cho Niên Niên, lại bị bà Mộ ngăn lại:
-Niên Niên đây là canh làm riêng cho mẹ uống, con trai không uống được.
Lời này vừa thốt ra, Tô Vũ Đồng cho dù có ngốc cũng biết canh này bổ gì, mặt bỗng đỏ lên.
Để bà Mộ không nhìn ra sơ hở gì, cho dù tối qua cô và Mộ Diệc Thần không xảy ra chuyện gì, cô vẫn đem canh uống hết vào.
Mộ Diệc Thần ho một tiếng, đến xoa dịu sự gượng gạo, nói với Niên Niên:
-Niên Niên chúng ta uống sữa bò.
Rõ ràng biết giữa hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng vì không thể nói rõ được, mà càng hiện ra sự mờ ám, gương mặt bà Mộ tươi cười rạng rỡ như hoa nở.
Ăn cơm xong, bà Mộ đích thân đưa Tô Vũ Đồng đi làm.
Trong sân ngoài xe của Mộ Diệc Thần ra, còn có một chiếc Ferrari đỏ mới toanh.
Tô Vũ Đồng biết chiếc xe này là bà Mộ dành cho cô, tuy cô biết lái xe, nhưng chiếc xe sang trọng đẳng cấp thế này, cô vẫn có chút không quen, cô liền nhìn sang Mộ Diệc Thần thân mật nói:
-Chồng à, em muốn ngồi cùng xe với anh.
Sau đó nói nhỏ thêm một câu:
-Chiếc xe đó quá phô trương.
Cô từng đồng ý với Mộ Diệc Thần sẽ không để người ngoài biết được bọn họ là vợ chồng, nếu cô lái chiếc xe này đi làm, không để người khác nghi cũng khó, cô không muốn tìm phiền phức cho bản thân.
Mộ Diệc Thần thấy cô làm đúng nghĩa vụ, lập tức đồng ý, đưa tay hỏi cô lấy chìa khóa, quay đầu nhìn bà Mộ nói:
-Mẹ, kĩ năng của Vũ Đồng không phải quá tốt, chiếc xe này cô ấy không quen không dám lái, mẹ bảo chú Ngô lái để vào gara nhé, đợi có cơ hội con sẽ dạy cô ấy.
Thật ra anh cũng không mong cô lái chiếc xe này đến Hoa Thịnh đi làm, với chức vụ hiện tại của cô hoàn toàn không phù hợp.
Bà Mộ nghe thấy Mộ Diệc Thần nói muốn dạy Tô Vũ Đồng lái xe, cười, đưa chìa khóa, nói:
-Được, con nhớ phải chăm sóc tốt cho Vũ Đồng đấy.
Mộ Diệc Thần cười nhạt, trả lời:
-Yên tâm, mẹ à!
Sau đó ra vẻ thân mật kéo tay Tô Hiểu Đồng lên chiếc Maybach.
Vừa lên xe, anh liền bỏ tay Tô Hiểu Đồng ra, cả mặt tươi cười vẫy tay về phía bà Mộ.
Tô Hiểu Đồng không để tâm, dù sao thì trong lòng cũng hiểu rõ quan hệ của bọn họ là gì, cho nên không quá quan tâm cách anh đối xử với mình như vậy.
Đến công ty, họ vẫn một người đi trước, một người đi sau.
Tô Vũ Đồng biết bản thân mình ngoài việc có thêm một thân phận đã kết hôn, những thứ khác vẫn vậy, cho nên ở trong thang máy cô đã tháo chiếc nhẫn kim cương đáng giá trăm vạn kia ra, định tối trước khi về nhà mới đeo lại.
Đến tầng 22, cô nghe thấy Tiểu Dương và Ngải Mễ gọi mình là cô chủ, cười nói:
-Ở công ty hai người cứ gọi tên tôi đi.
Cô là vợ sếp, cô nói gì Ngải Mễ và Tiểu Dương chẳng phải nghe theo, liền cung kính đáp lại một chữ:
-Được!
Thấy bọn họ miệng thì nói được, nhưng thái độ thì vẫn e dè như vậy, Tô Vũ Đồng vô cùng đau đầu, nói với họ:
-Làm ơn, hai người đừng có cẩn trọng quá như vậy, chẳng lẽ vì tôi gả cho một người, mà chúng ta không còn là bạn nữa? Hai người còn có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ không đấy?
Thấy cô không thay đổi chút nào, vẫn hiền lành như xưa, Ngải Mễ và Tiểu Dương cũng thả lỏng một chút.
Ngải Mễ nhìn cô cười nói:
-Ô kìa, bây giờ thân phận của cô khác rồi, chúng tôi đương nhiên không thể đối xử với cô như trước được.
Ai mà không muốn nịnh cô chủ cơ chứ?
Tiểu Dương cũng cười, trêu chọc một câu:
-Trợ lí Tô, vậy sau này bảo cô mang cơm trưa cho bọn tôi, cô còn mang không?
Thấy bầu không khí thoải mái trước kia quay về, Tô Vũ Đồng tươi cười rạng rỡ:
-Mang, sao lại không mang, sau này làm việc cho tốt, tôi mang cả cỗ lớn đến cho hai người.
Đúng vậy bọn họ không chỉ là bạn, cô còn là cô chủ trên danh nghĩa của họ, không nên keo kiệt.
Ngải Mễ nghe thấy lại có thể có cả cỗ ăn, phấn khích nói:
-Vũ Đồng, cô thật tuyệt!
Sau đó dành cho cô một cái ôm thật lớn.
Trước đây Tô Vũ Nồng chỉ là vợ sắp cưới của sếp, mà đã ra vẻ mình là nhất, không coi ai ra gì, đâu có được hòa nhã dễ gần như Vũ Đồng của họ.
Được lòng dân ắt được lòng thiên hạ, cô không làm cô chủ Hoa Thịnh, ai làm!
Thấy Ngải Mễ lại thân thiết với mình, Tô Vũ Đồng cười vỗ vào lưng cô, nói:
-Được rồi, được rồi, hôm nay là thứ hai, các cô mau đi nhắc người phụ trách ở các bộ phận qua họp nhé, muộn là sếp Mộ sẽ rất tức giận đấy.
Tuy là họp thường kỳ, nhưng khó tránh khỏi việc sẽ có một hai người quên, nhắc nhở một chút thì tốt hơn.
-Vâng!
Hai người họ cười rồi lập tức nghe theo lời của Tô Vũ Đồng đi thực hiện.
Sắp xếp xong lịch trình đầu tiên của ngày thứ hai cho Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng vào phòng Chủ tịch, nghiêm chỉnh nói:
-Sếp Mộ, thông báo họp tôi đã bảo Tiểu Dương và Ngải Mễ truyền xuống dưới rồi, anh còn chỉ thị gì không?
Thấy cô thật sự làm đúng lời hứa chỉ làm trợ lí trong công ty, Mộ Diệc Thần hài lòng gật đầu, nói:
-Lịch trình của tôi bắt đầu từ ngày mai sẽ lùi lại một tuần, cô sắp xếp đi, không lùi được thì giao hết cho tổng giám đốc Tần và Diêm Tịnh, cô cũng điều chỉnh lại công việc của mình, bàn giao lại với Ngải Mễ đi nhé.
Tô Vũ Đồng biết anh sắp xếp như vậy, là vì sắp đi đảo Jeju, cho nên lập tức gật đầu đi làm.
Mười giờ, cuộc họp kết thúc, Mộ Diệc Thần nhận được một cuộc điện thoại dắt theo Tiểu Dương ra ngoài luôn, Tô Vũ Đồng ở lại bàn giao công việc, gần mười hai giờ, cô thấy Tô Thành Kiệt lại lần nữa đến tìm.
Đã có kinh nghiệm của hai lần trước, Tô Thành Kiệt lần này thận trọng hơn, dắt theo cả kỹ sư mời từ tập đoàn Đại Phong đến.
Ông đến trước mặt Tô Vũ Đồng cười híp mắt, nói với cô:
-Vũ Đồng à, giới thiệu với cháu, vị này là kỹ sư trưởng của tập đoàn Đại Phong – Từ Vinh.
Vũ Đồng vừa nghe thấy là kỹ sư của Đại Phong lại còn là kỹ sư trưởng, liền nở nụ cười, bắt tay với Từ Vinh:
-Xin chào kỹ sư Từ, nghe danh đã lâu, mời ngồi.
Trong ngành kiến trúc, Đại Phong chính là đứng đầu ở Giang Thành, Tô Thị làm về bất động sản và phòng tắm, sau này vẫn cần bọn họ quan tâm nhiều.
Tuy cô không thích Tô Thành Kiệt, nhưng Tô Thị suy cho cùng vẫn là của ông nội, Mộ Diệc Thần từng hứa với cô, sẽ giúp cô giành lại từ tay Tô Thành Kiệt, cô đương nhiên phải lót sẵn đường cho mình.
Từ Vinh thấy Tô Vũ Đồng đối với mình thì nhiệt tình, còn với Tô Thành Kiệt lại lạnh nhạt như vậy, cười đáp một câu:
-Rất hân hạnh.
Không cần biết cô thật sự đã từng nghe nói về mình hay chưa, nhưng chỉ cần qua thái độ này của cô, ấn tượng của anh đối với cô là không tồi.
Trước khi đến, tổng giám đốc Cố đã dặn dò anh, nhất định phải thuận theo ý của Tô Vũ Đồng, Tô Thành Kiệt chẳng qua chỉ là bàn đạp, người mà sếp nhìn trúng chính là Tô Vũ Đồng.
Trước khi anh đến, còn nghĩ Tô Vũ Đồng này chắc là loại dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, bây giờ xem ra, IQ cũng rất cao.
Ít nhất cô rất khôn ngoan.
-Mời dùng trà!
Sau khi mời Từ Vinh ngồi, Tô Vũ Đồng liền rót trà cho họ.
Tô Thành Kiệt được dựa hơi Từ Vinh, lần đầu tiên được uống trà ở chỗ Tô Vũ Đồng.
-Vũ Đồng, đây là bản vẽ đã sửa lại, cô xem, có gì không đúng, thì nói với kỹ sư Từ, chúng ta sẽ sửa luôn tại đây.
Nói xong, lập tức mở bản vẽ ra.