Mộ Diệc Thần bận xong công việc, liền nhận được điện thoại của quản gia Ngô, nói bà Mộ không thoải mái, bảo anh mau về nhà.

Nghe thấy mẹ không khỏe, Mộ Diệc Thần lập tức gọi điện cho Châu Lệ Đồng, bảo cô ta tối nay không thể xem phim cùng cô ta được.

Châu Lệ Đồng hai lần liên tiếp bị anh cho leo cây, trong lòng rất không thoải mái, vô cùng ấm ức hỏi:
-Lucas, có phải anh không yêu em nữa không?
Trước đây anh tuyệt đối sẽ không như vậy.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô ta nói, sợ cô ta nghĩ linh tinh, vậy nên giải thích:
-Đồng Đồng những năm này anh đối với em thế nào, em chắc rất rõ rồi, tối nay không thể cùng em, là vì chú Ngô vừa gọi điện đến nói sức khỏe mẹ anh không tốt, anh phải về nhà thăm bà.

Tô Vũ Đồng vừa nghe thấy thì ra là vậy, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để kéo gần mối quan hệ với bà Mộ, lập tức nói với Mộ Diệc Thần:
-Lucas em cũng muốn thăm bác gái.

Đồng Đồng rất lâu đã không gặp mẹ mình, Mộ Diệc Thần cũng muốn quan hệ của bọn họ tiến thêm một chút, nghe cô ta nói vậy, đáp:
-Được rồi, vậy anh qua đón em.

Châu Lệ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần muốn tự mình đến đón cô, vui mừng đáp:
-Vâng!
Sau đó cúp máy, mở tủ quần áo của mình, bắt đầu sửa soạn tỉ mỉ bản thân.

Bà Mộ thích phong cách Trung Quốc, hiểu lòng người, cô ta chọn một bộ sườn xám cách tân tay lá sen, sau đó đeo trong sức phối thêm, trang điểm tinh tế lộng lẫy, cả người nhìn như một nàng công chúa vậy.

Soi gương trước sau, xem thế nào cho đẹp, để hợp với khí chất của mình, cô ta còn đặc biệt chọn một cái quạt ren nhỏ, làm cô ta nhìn càng thêm có khí chất của người đẹp nổi tiếng.

Thiếu đôi giày, cô ta cười tự yêu bản thân, đi đến tủ giày.

Khi cô ta đang chọn giày, bảo mẫu chăm sóc vào phòng báo:
-Cô chủ, sếp Mộ đến rồi.

Nghe thấy Mộ Diệc Thần đến, Châu Lệ Đồng nhấc đôi giày cao gót cùng màu với bộ sườn xám đeo vào, cười chạy ra, đứng trên cầu thang gọi Mộ Diệc Thần:
-Lucas!
Mộ Diệc Thần nghe thấy giọng cô ta liền ngẩng đầu lên, thấy cô ta sửa soạn xinh đẹp, hơi nhíu mày, tưởng cô ta vừa từ phim trường nào về.

Châu Lệ Đồng thấy anh xem xét mình, cười hỏi:
-Sao thế, em mặc vậy đẹp không?
Mộ Diệc Thần không thể phủ nhận gật đầu, những năm này Châu Lệ Đồng đã vào vai rất nhiều nhân vật, giỏi nhất là diễn thanh cao quý phái.

Thấy sự khẳng định của anh, Tô Vũ Đồng vô cùng vui mừng, “lộc cộc” đi xuống tầng, đến trước mặt anh khoác tay:
-Vậy chúng ta đi thôi.

Mộ Diệc Thần vốn định hỏi cô ta không thay bộ khác à, liền bị Châu Lệ Đồng lôi ra ngoài.

Mẹ không khỏe, anh nghĩ chắc Đồng Đồng không muốn để lỡ thời gian, cho nên không nói thêm, cùng cô lên xe, về biệt thự cũ nhà họ Mộ.

Tô Vũ Đồng đang bận rộn trong bếp, nghe thấy chú Ngô bên ngoài gọi:
-Bà chủ, cậu chủ về rồi.

Trong lòng cô liền vui vẻ, giống như một người vợ trông ngóng chồng về nhà vậy, bê thức ăn đã làm xong lập tức đi ra.

-Đây là cô Tô sao?
Tô Vũ Đồng vừa ra khỏi cửa nhà bếp chưa được mấy bước, liền nghe thấy giọng Châu Lệ Đồng, cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy Châu Lệ Đồng đang khoác tay Mộ Diệc Thần, mỉm cười với cô.

Bọn họ một người anh tuấn ung dung, một người thanh tao xinh đẹp, đứng cùng nhau quả thực chính là một đôi trai tài gái sắc.

Còn cô lúc này, quấn tạp dề, người đầy mùi dầu mỡ, đầu tóc búi rối, thật giống một bảo mẫu thuê về.

Đưa lên so sánh, có thể thấy ngay, khác một trời một vực.

Mộ Diệc Thần thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Tô Vũ Đồng, trong mắt lộ ra vài phần không vui, nói với Châu Lệ Đồng:
-Chúng ta đi thăm mẹ anh.

Châu Lệ Đồng để ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của anh, cười nhẹ ung dung gật đầu, sau đó không thèm nhìn Tô Vũ Đồng lấy 1 cái, cùng Mộ Diệc Thần đi vào phòng khách.

Bà Mộ nghe thấy Mộ Diệc Thần về, từ phòng khách đi ra, trên mặt vốn mang theo nụ cười, nhưng sau khi thấy Châu Lệ Đồng trang điểm xinh đẹp, lập tức vụt tắt.

Châu Lệ Đồng thấy bà lạnh mặt, cũng không vì thế mà không vui, lập tức cười quan tâm hỏi:
-Bác gái, nghe nói bác không khỏe, bây giờ đỡ chút nào chưa ạ? Nếu không con gọi điện cho Thiếu Dương bảo anh ấy đến xem xem!
Thấy cô ta ra vẻ nịnh bợ, sắc mặt bà Mộ càng lạnh nhạt hơn, tư thế đứng thẳng quý phái liếc nhìn cô ta, xa cách nói:
-Cảm ơn sự quan tâm của cô Châu, tôi rất khỏe.

Chuyện gọi bác sĩ này, có Vũ Đồng làm làm được rồi, không cần phiền cô Châu.

Một cách xưng hộ trực tiếp thân mật, liền phân rõ khoảng cách, sắc mặt Châu Lệ Đồng hơi cứng lại, nhưng cô ta giỏi nhất là diễn kịch, lập tức khéo léo che đậy đi.

Không biến sắc nói:
-Cũng phải, cô Tô dù sao cũng là trợ lý của Lucas, những điều này đều là chuyện trong bổn phận của cô ấy.

Cô ta muốn nói với bà Mộ, bà có thích Tô Vũ Đồng thế nào đi nữa, trong mắt Mộ Diệc Thần cô cũng chỉ là một trợ lý, vĩnh viễn không thể trở thành người nhà của bà.

Bà Mộ nghe thấy lời này của cô ta, ánh mắt trầm xuống, không vui nhìn Mộ Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần không nghĩ nhiều, anh chỉ biết mẹ mình và Châu Lệ Đồng luôn có thành kiến, cho nên trong lòng lúc này cho rằng, là mẹ mình đang làm khó Châu Lệ Đồng, vậy nên nói:
-Mẹ à, nghe nói mẹ không khỏe, Đồng Đồng một lòng đến thăm mẹ, qua cửa là khách, con hy vọng mẹ đừng như vậy.

Bà Mộ nghe thấy lời nói mang theo sự trách móc của Mộ Diệc Thần , cười:
-Cô ấy đến thăm mẹ? Sao mẹ không thấy giống nhỉ, thăm bệnh cơn bản nhất phải mang theo quà chứ? Con xem cô ấy, mang cái quạt đến.

Có lòng hay không, nhìn cái là ra.

Nói dễ nghe thì có ích gì?
Châu Lệ Đồng nghe thấy lời nói của bà, lúc này mới nhận ra, cô ta vừa rồi chỉ để ý sửa soạn cho mình, lại quên mất thứ quan trọng nhất!
Thất lễ!
Thật là thất lễ!
Nhưng không thể làm khó cô ta, cô ta làm ra dáng vẻ hiểu lòng người, cười dịu dàng nói:
-Bác gái, thật xin lỗi bác, con cũng không biết bác không khỏe chỗ nào, cho nên cũng không dám mua đồ linh tinh, ngày mai con nhất định sẽ bù đắp.

Đây là lý do hợp lý nhất, cô ta là vì tốt cho bà thôi.

Nếu mua đồ linh tinh, bà ăn phải cái chuyện gì, thì sẽ không hay.

Nghe thấy cô ta vì bản thân mà lấy lý do giải vây, bà Mộ lại cười, ý tứ thâm nho nhìn cô ta:
-Không nhận ra, cô cũng thật chu đáo, chưa ăn cơm đúng không, cùng ăn đi.

Mộ Diệc Thần nghe thấy mẹ mời Châu Lệ Đồng cùng ăn cơm, rất vui mừng, lập tức nói với Châu Lệ Đồng:
-Đồng Đồng còn không mau cảm ơn mẹ anh.

Trước đây anh dẫn Đồng Đồng về, mẹ chưa từng mời cô ta ở nhà ăn cơm, đều là anh chủ động giữ cô ta lại.

Châu Lệ Đồng mỉm cười, nói với bà Mộ:
-Cảm ơn bác gái.

Bà Mộ cười như không cười, đáp:
-Không cần cảm ơn, đấy là đạo tiếp khách cơ bản nhất.

Trong mắt bà, cô ta chỉ là khách.

Hơn nữa, mãi mãi là khách.

Bà chỉ muốn nhắc nhở cô ta, những thứ khác cô ta đừng mơ tới!
Lời này của bà Mộ bình thản không có gì khác thường, nhưng trong lòng Châu Lệ Đồng lại nổi sóng.

Cô ta không ngu, tất nhiên có thể nghe ra ý tứ bên trong của bà Mộ.

Sắc mặt Mộ Diệc Thần lại có chút bất lực, anh không ngờ rằng mẹ vẫn không thích Đồng Đồng, vừa rồi là anh đã nghĩ nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play