Mộ Diệc Thần đã hai ngày không đến công ty, trên bàn làm việc chất đầy văn kiện, lịch trình cũng được lấp kín, thân là trợ lý của Mộ Diệc Thần, hỗ trợ Mộ Diệc Thần hoàn thành công việc là bổn phận của cô.

Cho nên cho dù tối qua bọn họ không vui như thế, sáng nay cô phải làm gì thì vẫn phải làm như cũ.

Lấy điện thoại cố định trong văn phòng, cô gọi điện cho Mộ Diệc Thần.

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh:
-Chuyện gì?
Cô còn thấp thoáng nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Châu Lệ Đồng.

Châu Lệ Đồng chỉ coi như nghe thấy tiếng ti vi, bình thản báo cáo:
-Sếp Mộ, trong văn phòng có mười mấy phần văn kiện cần anh ký tên, còn cuộc hẹn hôm qua với tổng giám đốc Thành của Á Mỹ cũng giúp anh xử lý rồi, anh xem sắp xếp thời gian nào thì thích hợp?
Báo cáo xong, cô không lên tiếng nữa, im lặng đợi Mộ Diệc Thần chỉ đạo.

Sau mấy giây, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ của Châu Lệ Đồng:
-Ai da, mau buông ra, anh thật hư chết đi được!
Sau câu nói này, lại tạm ngưng mấy giây, Tô Vũ Đồng mới nghe thấy giọng của Mộ Diệc Thần:
-Bây giờ tôi đang rất bận, không rảnh đến công ty, văn kiện bảo Tiểu Dương đưa đến khuôn viên Đế Cảnh, sắp xếp cuộc hẹn vào 2 giờ chiều nay.

Nghe thấy những điều này, sự bình tĩnh trong lòng Tô Vũ Đồng không còn nữa, chỉ cảm thấy lồng ngực có chút bí bách.

Cảm giác đó như có một tấm lưới vô hình siết chặt lấy trái tim cô, khống chế không để nó đập.

Hít một hơi sâu, cô chầm chậm, thở ra, dùng ngón tay cấu mạnh vào người mình một cái, để bản thân tỉnh táo lại, sau đó điềm đạm nói vào điện thoại:
-Vâng!
Cúp điện thoại, cô ôm văn kiện đi vào phòng họp tìm Tiểu Dương.

Cô buộc phải làm bản thân bận rộn lên, như vậy mới không nghĩ linh tinh.

Trong phòng họp Tiểu Dương và Ngải Mễ đang chạy nước rút hoàn thành dự án thu mua, hai người đang sôi nổi trao đổi ý kiến.

Tô Vũ Đồng đột nhiên xông vào, cắt ngang bọn họ, Ngải Mễ cười hỏi:
-Vũ Đồng, cô có việc gì à?
Tô Vũ Đồng cười nói có, sau đó đặt toàn bộ văn kiện trên tay lên trước mặt Tiểu Dương nói:
-Anh đưa những thứ này đến khuôn viên Đế Cảnh.

Tiểu Dương nghe xong, khí chất nho nhã lịch sự trên người lập tức tiêu biến, làm ra dáng vẻ sống không bằng chết buồn cười:
-Vũ Đồng à bây giờ cô mới là trợ lý của sếp Mộ, chuyện này sao lại bảo tôi làm, dự án thu mua của chúng tôi đã đến lúc then chốt nhất rồi, cô đưa đi.

Gần đây sếp giống như thời tiết này vậy, chốc là gió chốc lại mưa, anh vẫn thích ở cùng Ngải Mễ, như vậy an toàn hơn.

Tô Vũ Đồng thấy anh không đồng ý, bất lực cười, bổ sung thêm:
-Không phải tôi không đi, mà là sếp Mộ chỉ tên anh.

Nếu cô có thể làm, thì sẽ không tìm anh.

Vừa nghe thấy là ý của sếp, lần này Tiểu Dương không còn cười cợt được nữa, vội vã ôm hết tài liệu lên, nói với Ngải Mễ:
-Công việc tiếp theo dựa vào cô rồi, tôi đi trước đây.

Nói rồi, liền chào hai người:
-Bye bye!
Sau đó nhanh như cắt rời khỏi phòng họp.

Chỉ tên rồi, nếu không nhanh đi, anh dám đảm bảo thứ đổ xuống người anh chắc chắn sẽ là mưa giông bão tố.

Sau khi Tiểu Dương đi, Tô Vũ Đồng cười với Ngải Mễ, sau đó quay lại phòng làm việc.

Cô vừa ngồi một lúc thì Tô Thành Kiệt đến.

Rõ ràng mấy ngày trước vẫn cái dáng vẻ hận cô đến chết, hôm nay vừa gặp mặt lập tức lộ ra nụ cười nịnh bợ:
-Vũ Đồng à, bản thiết kế đã sửa xong theo ý của sếp Mộ rồi, cô xem này.

Nói rồi, liền đặt ống đựng bản thiết kế lên bàn làm việc của Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng lãnh đạm nhìn ống đựng thiết kế, sau đó thờ ơ nói với Tô Thành Kiệt:
-Tôi đang bận, ông về trước đi, xem xong tôi sẽ gọi điện cho ông.

Mộ Diệc Thần sở dĩ giao nhiệm vụ này cho cô, chính là không muốn để Tô Thành Kiệt thuận lợi, điều này vừa hay hợp ý cô, cho nên có thể lùi một ngày thì lùi một ngày.

Đợi sự nhiệt huyết của ông cạn gần hết, thì làm việc.

Dù sao tiền và đất đều vẫn đang trong tay bọn họ, lúc nào bắt đầu cũng được.

Tô Thành Kiệt thấy thái độ của Tô Vũ Đồng, trong lòng liền giận dữ, nhưng ông có cách nào chứ.

Ông mắng cũng không dám mắng, đánh cũng không dám đánh, chỉ có thể nhẫn nhịn cười típ mắt bám vào quan hệ với cô:
-Vũ Đồng à, ông nội cô rất nhớ cô, tối nay rảnh không? Về nhà ăn cơm đi.

Thấy ông lại lôi ông nội ra nói chuyện, Tô Vũ Đồng cười có chút lạnh:
-Sếp Tô, bát nhà ông quá nặng tôi không nhấc được, còn về ông nội, tôi có thời gian rản sẽ đi thăm ông, xin lỗi, tôi phải làm việc, mời ông tự nhiên.

Trước đây, mỗi lần cuối tuần về nhà họ Tô, khi ông nội ngồi vào bàn, cô mới có thể ngồi vào bàn, nếu ông nội không có đó, thì cô mãi mãi chỉ có thể ở trong phòng bếp ăn cơm với người giúp việc.

Bây giờ ông nội vốn không thể ngồi vào bàn ăn cơm, ông lại muốn mời cô về ăn cơm.

Thật là nực cười!
Tô Thành Kiệt thấy đáy mắt Tô Vũ Đồng lạnh lẽo, khuôn mặt già đỏ ửng, cũng không tiện ở lại thêm, nói:
-Vậy cô nhất định phải xem bản thiết kết đó, có chỗ nào không ổn, nhớ lập tức thông báo cho tôi, tôi bảo bọn họ sửa.

Tô Vũ Đồng không thèm để ý đến ông, nghiêm túc làm việc tiếp.

Thấy cô hoàn toàn không nhìn mình, Tô Thành Kiệt chỉ đành hậm hực rời đi.

2 giờ 20 chiều, Mộ Diệc Thần đến công ty.

Sắc mặt anh vẫn lạnh như vậy, trong đôi mắt nâu không chút gợn sóng, cả người lộ ra hơi thở khiến người khác không dám lại gần.

Tô Vũ Đồng nói không sợ hãi tột cùng là giả, nhưng thân là trợ lý cô không trốn được trách nhiệm của mình, cho nên lập tức đi qua đón anh:
-Sếp Mộ, tổng giám đốc Thành đã ở trong phòng khách đợi anh 20 phút rồi.

Nghe thấy lời nói của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần lạnh nhạt đáp:
-Cô đi bận việc của cô đi, có Tiểu Dương cùng tôi là được rồi.

Nói rồi, trực tiếp dẫn Tiểu Dương đi về phía phòng khách.

Tô Vũ Đồng thấy vậy chỉ có thể im lặng quay lại phòng làm việc, tiếp tục công việc của mình.

Thực ra cô rất muốn đi xem một chủ Mộ Diệc Thần nói chuyện với tổng giám đốc Thành thế nào, muốn học chút gì đó, nhưng nếu Mộ Diệc Thần đã không muốn để cô theo, thì cô không thể theo.

Sắp đến lúc tan ca, Tô Vũ Đồng nhìn bản kế hoạch Tô Thành Kiệt mang đến.

Nói thật, lần này đẹp hơn lần trước rất nhiều, nhưng cô không thể tự ý làm việc, liền muốn cầm bản thiết kế đi cho Mộ Diệc Thần xem trước.

Nhưng khi cô đến phòng khách mới phát hiện, trong đó sớm đã trống không rồi, Mộ Diệc Thần đi lúc nào, trợ lý riêng như cô đây lại không biết chút nào.

Xem ra anh thật sự không muốn nhìn thấy cô.

Nhưng làm sao đây?
Bây giờ cô vẫn không thể rời khỏi tầm mắt của anh!
Nghĩ đến đây, cô trải bản thiết kế lên trên bàn trong phòng khách, dùng điện thoại chụp lại sau đó gửi cho Mộ Diệc Thần: Sếp Mộ, đây là bản thiết kế Tô Thị đưa đến, mời anh xem qua.

Tin nhắn sau khi gửi đi, cô ôm điện thoại ở phòng khách, cứ đợi, cứ đợi.

Đợi đến khi trời tối cũng không đợi được Mộ Diệc Thần trả lời, cô không từ bỏ tiếp tục đợi khoảng nửa tiếng nữa, vẫn chưa trả lời, lần này cô không đợi nữa, thu bản thiết kế lại, rồi đi.

Lúc này trời đã tối, cô đang chuẩn bị đi bắt xe về nhà họ Mộ, liền nhận được cuộc điện thoại của một người đàn ông lạ, ngữ điệu rất sốt sắng:
-A lô, chào cô, là cô Tô Vũ Đồng ạ?
Tô Vũ Đồng nghe thấy đối phương sốt sắng như vậy, lạp có thể nói ra tên cô, liền lập tức đáp:
-Chào anh, tôi là Tô Vũ Đồng, xin hỏi có chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play