Vừa hay, bảo anh trả lại tờ giấy ghi nợ kia cho mình.

Tô Vũ Đồng cười, gõ một câu: Tôi đi làm đây, tối liên lạc.

Sau đó không gửi tin nhắn nữa, đặt điện thoại xuống, cầm điện thoại bàn gọi cho tổng giám đốc Thành của Á Mỹ, đẩy lùi lịch gặp mặt.

Thời gian thoáng qua, đến buổi trưa, Tô Vũ đồng đến ngân hàng gửi 30 tỷ trước, sau đó lấy 100 triệu chuẩn cho Cố Triều Tịch, lúc này mới đi ăn cơm, đang chuẩn bị về công ty thì nhận được điện thoại của Ngải Mễ.

Nói cô và Tiểu Dương thực sự quá bận, mong cô mang giúp đồ ăn về.

Đều là đồng nghiệp, mà Ngải Mễ và Tiểu Dương đối xử với mình không tệ, Tô Vũ Đồng không nghĩ ngợi gì mang hai phần cơm về cho bọn họ, ngoài ra còn thêm hai phần thạch quy linh cao.

Thời tiết gần đây thực sự làm người ta bực, công việc lại nhiều, thạch quy linh cao rất phù hợp với bọn họ.

Về công ty, Tô Vũ Đồng trực tiếp mang cơm vào phòng họp.

Ngải Mễ và Tiểu Dương thấy đồ cô mua đến, suýt chút thì nước mắt giàn giụa.

Quả nhiên vẫn là Vũ Đồng chu đáo nhất, vừa muốn ăn thứ gì lạnh lạnh cô liền mang về.

Ngải Mễ hút một miếng thạch quy linh cao, cười nói:
-Vũ Đồng, tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi chuyển qua wechat cho cô.

Tô Vũ Đồng mỉm cười nói:
-Không cần đâu, hôm nay phát lương, tôi mời.

Tiểu Dương vội chen vào:
-Nhưng vậy sao được.

-Đúng đó đúng đó.

Ngải Mễ bồi thêm.

-Có gì mà không được, cùng lắm lần sau hai người mời lại tôi, được rồi, hai người mau ăn đi, tôi về phòng làm việc đây.

Tô Vũ Đồng nói rồi, cười rời khỏi phòng họp.

Hai giờ, thời gian làm việc buổi chiều lại đến rồi.

Tuy Mộ Diệc Thần không ở văn phòng, nhưng Tô Vũ Đồng không dám sơ suất, nghiêm túc làm việc, giải quyết cẩn thận văn kiện từ các bộ phận chuyển đến, văn kiện cần ký sắp xếp trình tự trước sau theo thời gian, làm xong những thứ này thì bắt đầu viết bản kế hoạch.

Thời gan trong lúc bận rộn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc tan ca.

Tô Vũ Đồng ra khỏi cửa Hoa Thành, thì thấy Cố Triều Tịch dáng hình tao nhã, vô cùng thần bí.

Anh mặc một bộ vest sọc xanh nước Anh, dựa vào bên cạnh chiếc xe Bugatti Veyron, đẹp trai không tả được.

Giống như Mộ Diệc Thần, anh cũng là một người cuốn hút, đi tới đâu đều có thể thu hút ánh mắt của phụ nữ.

Hành động này của anh đẹp trai đến suýt khiến một cô gái đứng lại ngất xỉu , còn tưởng anh chào cô ấy.

Đến khi Cố Triều Tịch đi thẳng lướt qua thì cô mới phản ứng lại, người ta đến tìm Tô Vũ Đồng, lập tức lộ ra ánh mắt thấy vọng và ghen tị.

Tô Vũ Đồng nhếch môi với Cố Triều Tịch nói:
-Thực ra anh có thể gửi địa điểm, tôi tự mình đến, anh xem thế này khá phiền mà.

Bị nhiều cô gái vậy quanh nhìn như vậy, không chú ý chút cô sẽ trở thành kẻ thù của phụ nữ.

Cố Triều Tịch biết ý của Tô Vũ Đồng, cô đang trách anh gây phiền phức cho cô.

Nhướn đôi mắt đẹp đào hoa lên, anh cười thần bí:
-Người trẻ tuổi, cần gì phải để ý cái nhìn của người khác, như vậy rất mệt, lên xe đi.

Tô Vũ Đồng bị câu nói hài hước của anh chọc cười, lên chiếc xe sang trọng của anh, trong ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của đám con gái, rời khỏi Hoa Thành.

Tô Vũ Đồng ngồi hơn nửa tiếng, Cố Triều Tịch vẫn chưa có ý định dừng xe, cô lập tức hỏi:
-Anh Cố, chúng ta đây là đi đâu thế?
Cô không hề muốn đi quá xa, lát nữa ăn xong cơm cô còn phải về nhà cùng Niên Niên.

Trong đôi mắt đào hoa của Cố Triều Tịch có ý cười lướt qua, nói:
-Hẹn hò cùng người đẹp, tất nhiên phải đến một nơi xứng với người đẹp chứ.

Đây là lần đầu tiên anh hẹn cô ra ngoài, tất nhiên không thể tạm bợ, cũng phải xứng với cái ghen tị mà cô được nhiều người dành cho lúc nãy chứ.

Nghe thấy lời nịnh hót của anh, Tô Vũ Đồng chỉ coi anh có khiếu hài hước, cười không nói gì.

Từ xe anh có thể nhìn ra, anh không phải là một nhân vật bình thường.

Loại người này bên cạnh không thiếu nhất chính là người đẹp, mình tuy cũng không tệ, nhưng trên thế giới có rất nhiều người hơn cô, cho nên Tô Vũ Đồng chỉ coi anh đang đùa, khuấy động không khí.

Hai người nói câu được câu chăng, chiếc xe đi khoảng thêm mười mấy phút nữa, đến một nhà hàng tây vô cùng cao cấp, Cố Triều Tịch sau khi đỗ xe xong, dẫn Tô Vũ Đồng đi vào.

Không khí lãng mạn lộng lẫy ở đây rất tốt, Cố Triều Tịch dường như thường đến, bồi bàn thấy anh lập tức kính cẩn hỏi:
-Sếp Cố, vẫn ở chỗ cũ ạ?
Cố Triều Tịch gật đầu, sau đó mỉm cười với Tô Vũ Đồng, hỏi:
-Sao nào, chỗ này không tệ chứ?
Ý trong lời chính là muốn hỏi cô ngồi xe lâu như vậy có phải rất đáng không?
Tô Vũ Đồng chỉ muốn lấy lại giấy nợ, cho nên mới đồng ý cùng ra ngoài ăn cơm với Cố Triều Tịch, còn về ăn ở đâu cô hoàn toàn không có ý kén chọn, phải phép đáp một câu:
-Rất ổn.

Thấy Tô Vũ Đồng hài lòng, Cố Triều Tịch nói:
-Cô thích là được.

Trong lòng mỗi cô gái đều có một giấc mơ công chúa, mấy cô gái xinh đẹp nổi tiếng ở Giang Thành, hẹn hò hình như đều sẽ chọn chỗ này.

Anh nghĩ, đều là con gái, nếu bọn họ đã thích chỗ này, vậy Tô Vũ Đồng chắc cũng sẽ thích, cho nên dẫn cô đến.

Nếu Cố Triều Tịch biết suy nghĩ trong lòng Tô Vũ Đồng nhất định sẽ suy sụp, cô trước giờ không phải là một người biết chọn chỗ.

Đến vị trí mà Cố Triều Tịch thích, anh lập tức lịch thiệp kéo ghế cho Tô Vũ Đồng, sau khi mời cô ngồi xuống, mói ngồi sang vị trí đối diện cô.

Bồi bàn thấy bọn họ ngồi rồi, lập tức đưa menu lên, sau đó kính cẩn đứng bên cạnh đợi họ chọn món.

Cố Triều Tịch không động đến menu, mỉm cười nhìn Tô Vũ Đồng đang lật quyển menu xem.

Tô Vũ Đồng trước giờ đều không đến nhà hàng tây cao cấp như vậy để ăn, cô xem xong menu, chỉ có một cảm giác mọi thứ thật quá đắt!
Thấy cô chần chừ không gọi món, Cố Triều Tịch tưởng cô khó chọn, trong đôi mắt đóa hoa hiện lên ý cười, nhẫn nại nói:
-Không cần dè dặt, thích gì thì gọi, nếu ở đây không có, tôi có thể bảo bọn họ làm theo ý cô.

Rất nhiều cô gái khi đối diện với nhiều đồ ăn ngon, cũng mắc phải sự khó khăn trong việc chọn lựa, anh rất hiểu điều đó.

Tô Vũ Đồng không hề thích làm ra vẻ, cô không hiểu chình là không hiểu, cho nên trực tiếp đặt menu xuống, rất thản nhiên nói:
-Anh Cố, bình thường tôi không ăn đồ tây, hôm nay cũng là lần đầu tiên đến đây, cho nên không biết nhà hàng bọn họ có gì ngon, nếu anh đã là khách quen, anh giúp tôi chọn đi.

Thấy cô không phải là gặp khó khăn khi lựa chọn, mà là vốn không biết chọn gì, đối với sự thẳng thắn của cô, đáy mắt Cố Hàn Tịch lộ ra vài phần tán thưởng.

Anh là lần đầu tiên gặp cô gái thành thật như cô.

Cũng không định làm khó cô, anh lật quyến menu bên cạnh, chỉ mấy món với bồi bàn, sau đó lại gọi một chai rượu vang.

Tô Vũ Đồng nghe thấy anh gọi rượu vang, lập tức nhớ ra chuyện lần trước mình uống say nôn lên người anh, sợ mình lại thất lễ, vội nói:
-Sếp Cố, anh lát nữa còn phải lái xe, chúng ta đừng uống rượu vang nữa, gọi Champagne đi?
Tuy Champagne cũng là rượu, nhưng nồng độ thấp hơn nhiều so với rượu vang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play