Tô Vũ Nồng hoàn toàn bị Tô Vũ Đồng làm cho tức điên mất hết ý thức, từ dưới đất bò dậy xông đến chỗ cô,
Tô Vũ Đồng cười lạnh, nhanh chóng tránh đi, Tô Vũ Nồng bổ nhào vào khoảng không, cơ thể mất thăng bằng ngã nhoài xuống, trán đập mạnh xuống cầu thang, phút chốc sưng lên một cục đỏ ửng, to đùng trên gương mặt trắng bệch của cô ta.
-Ai da, cục cưng!
Thấy con gái mình bị thương, lòng Lâm Yên Nhiên thương muốn chết, vội vã đến đỡ cô ta.
Tô Thành Kiệt thì trừng mặt nhìn Tô Vũ Đồng.
Ông chưa từng nghĩ rằng, cô lại có thể trở nên hung hăng như vậy.
Tô Vũ Đồng thèm vào mà đi nhìn sắc mặt của ông, lắc đầu chép miệng, cười trên nỗi đau của bọn họ nói:
-Xem đi, rõ ràng là cô ta tự ngã, tôi ngay cả một sợi tóc của cô ta cũng chưa động đến.
Ý trong lời này là cô vô tội hơn ai hết.
Lâm Yên Nhiên nghe thấy lời này của cô, sự tức giận càng tăng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Tô Vũ Đồng, con gái tôi nếu có chuyện gì không hay, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!
Mấy ngày này cô ta đều không ăn uống tử tế, cả ngày uống rượu, bây giờ lại bị thương, những điều này đều do Tô Vũ Đồng gây nên, bà ta tuyệt đối sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt.
-Ha!
Tô Vũ Đồng cười mỉa mai một tiếng, sự lấp lánh trong ánh mắt lập tức kết thành băng, ngữ điệu rất châm biếm:
-Bác gái thân yêu của tôi, tôi nhớ là từ nhỏ đến lớn bà chưa từng bỏ qua cho tôi!
Sợ là hôm nay cô sẽ không đối xử với Tô Vũ Nồng như vậy.
Mới dạy dỗ chút xíu như vậy đã không chịu nổi, vậy mười mấy năm qua của cô thì sao!
Thấy Tô Vũ Đồng không chút sợ hãi, ngược lại liên tục chế giễu, Lâm Yên Nhiên bị tức muốn chết, chỉ cảm thấy một cục máu lớn nghẹn ở cổ, chỉ vào miệng cô, tức anh ách không nói thành lời.
Bà ta nào từng chịu thiệt như này!
A, con bé rẻ rách này, thực làm bà ta tức chết rồi!
Đối với biểu cảm của bà ta, Tô Vũ Đồng lại thích thú xem, mặt quay sang nhìn Tô Thành Kiệt, đưa tay ra nói:
-Chi phiếu của tôi đâu?
Tiền này là cái giá Mộ Diệc Thần tự mình đưa ra, Tô Thành Kiệt không dám không đưa, nhưng phải đưa vẫn rất đau lòng, chỉ thấy ông chầm chậm đưa tay vào túi áo vest móc hồi lâu mới lấy ra.
-Tôi không cảm ơn nữa nhé.
Tô Vũ Đồng không đợi anh đưa đến phía trước, giơ tay giành lấy tờ chi phiếu trên tay ông, cười đi ra phía cổng.
Tô Vũ Nồng chịu ấm ức lớn như vậy, đâu chịu dễ dàng để Tô Vũ Đồng đi, hung hãn hét lên một tiếng về phía Tô Vũ Đồng:
-Ai cho phép cô đi, cô đứng lại cho tôi!
Làm cô ta thành như vậy, cô lại dám đi!
Nghe được giọng điệu vô cùng không có thiện ý của cô ta, đáy mắt Tô Vũ Đồng lập tức bỗng lộ ra sự lạnh lẽo, hững hờ nói một câu:
-Đồ hèn, cô tưởng cô là ai? Chúa tể à? Đừng tưởng tất cả người trên thế giới này đều phải nghe theo mệnh lệnh của cô, không biết tự lượng sức, sẽ khiến ngường khác cười rụng răng đấy!
Nói rồi, Tôi Vũ Đồng để lại bóng lưng ung dung cho Tô Vũ Nồng, quay người ra khỏi biệt thự nhà họ Tô.
Tô Vũ Nồng bị Tô Vũ Đồng sỉ nhục, giận run cả người, hai tai đấm xuống đất, thẹn quá hóa giận hét lớn một tiếng:
-A!
Cô ta thề rằng sẽ có ngày phải khiến Tô Vũ Đồng sống không bằng chết!
Tô Vũ Đồng thở dài một hơi, tâm trạng không tệ, bắt một chiếc xe về biệt thự cũ nhà họ Mộ.
Hai ngày Mộ Niên không gặp Tô Vũ Đồng thấy cô quay về, cực kỳ vui mừng, chớp đôi mắt to sáng long lanh chạy về phía cô, gọi rõ ràng một tiếng:
-Mẹ!
Tô Vũ Đồng bế cậu bé lên, dịu dàng cười, thơm lên bên má trắng trẻo của cậu, hỏi:
-Niên Niên, hai ngày nay ở nhà ngoan không?
Mắt Mộ Niên hơi cong lên, nở nụ cười đáng yêu, đáp:
-Niên Niên rất ngoan, bà nội có thể làm chứng.
Nói rồi chỉ vào bà Mộ đang ngồi trên ghế sofa mang theo nụ cười nhìn bọn họ.
-Chủ tịch.
Tô Vũ Đồng vội vàng kính cẩn chào.
Trên gương mặt thùy mị của Bà Mộ ngập tràn sự hiền từ, mỉm cười với cô, thanh tao tôn quý:
-Vũ Đồng, mau ngồi xuống, tôi bảo chú Ngô đun cho cô chút canh gà, cô uống xong thì lên tầng nghỉ ngơi.
Tối nay khi Tiểu Vương đưa Mộ Diệc Thần quay về, bà không thấy Tô Vũ Đồng, cho nên đã hỏi Tiểu Vương, Tiểu Vương đem chuyện hôm qua và hôm nay báo cáo hết cho bà.
Biết được hôm qua Tô Vũ Đồng ốm, bà rất lo lắng, nên căn dặn quản gia Ngô đun cho cô một bát canh gà ác hầm thuốc bắc và tam thất, để cô bồi bổ.
Tô Vũ Đồng biết bà Mộ đối xử tốt với mình, cho nên rất nghe lời bế Mộ Niên ngồi xuống, cười nói:
-Cảm ơn chủ tịch.
So với mấy người gọi là người thân kia, bà Mộ còn giống người thân của cô hơn.
-Cô Tô, mời uống canh.
Lúc này quản gia Ngô mặt mang theo nụ cười mang đến một bát canh mày trắng, và một chiếc thìa trắng đặt trước mặt cô.
Tô Vũ Đồng tối nay chưa ăn gì, ngửi thấy mùi hương của canh gà, bụng lập tức thành thật phát ra tiếng kêu “Ọc”.
Nghe thấy tiếng động trong bụng Tô Vũ Đồng, Niên Niên rất tò mò từ trong lòng cô trượt xuống đất, nghiêm túc hỏi:
-Mẹ ơi, trong bụng mẹ có phải có em bé không ạ?
-Phì!
Suy đoán linh tinh này của cậu bé, đã chọc cười bà Mộ và quản gia Ngô bên cạnh.
Tô Vũ Đồng mặt vô cùng ngượng ngùng:
-Niên Niên, trong bụng mẹ không có em bé.
Đứa bé này suy nghĩ gì vậy, cậu nhìn từ chỗ nào mà thành trong bụng cô có em bé chứ?
Cô tạo ra cùng ai được?
Niên Niên không tin lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, buồn bã nói:
-Mẹ đừng lừa con, con nghe thấy em bé đang kêu rồi, mẹ có em bé rồi, có phải sẽ không cần Niên Niên nữa không?
Tô Vũ Đồng sợ Niên Niên nghĩ nhiều, ôm cậu bé vào lòng, giọng dịu dàng giải thích nói:
-Bụng mẹ kêu là vì tối nay chưa ăn cơm, nó đói rồi, sao mẹ có thể không cần Niên Niên chứ, Niên Niên là cục cưng mẹ yêu nhất.
Đứa bé này rất thiếu hụt tình yêu của mẹ, nghĩ nhiều cũng là chuyện bình thường, cô muốn cho cậu bé đủ cảm giác an toàn.
Quả nhiên Niên Niên sau khi nghe Tô Vũ Đồng giải thích, sự buồn bã trên gương mặt lập tức biến mất, ngôi sao nhỏ trong ánh mắt lại sáng lên:
-Mẹ ơi, vậy mẹ mau uống canh chú Ngô nấu đi, con đi lấy bánh kem hôm nay đầu bếp làm cho mẹ.
Nói rồi, rời khỏi lòng Tô Vũ Đồng, chạy đến chiếc tủ lạnh cực lớn trong nhà bếp.
Quản gia Ngô sợ cậu bé ngã vội đuổi theo:
-Cậu chủ nhỏ, cậu chận chút, để tôi, để tôi.
Bà Mộ tấy hết tất cả sự ỷ lại của Niên Niên đối vơi Tô Vũ Đồng, bà hiểu rõ Niên Niên đã không thể rời xa Tô Vũ Đồng được rồi, cười hỏi Tô Vũ Đồng:
-Vũ Đồng à, quen biết cô lâu như vậy rồi, không biết cô có đang thích ai không?
Tuy bà rất muốn Tô Vũ Đồng gả cho con trai mình, nhưng không thể cưỡng ép, vẫn phải thăm dò ý của cô trước.
Tô Vũ Đồng đang uống canh, nghe thấy lời này cua bà Mộ, lập tức dừng lại, có chút khổ sở nói:
-Có ạ, nhưng anh ấy hình như không thích tôi.
Mục tiêu của cô chính là làm người phụ nữ của Mộ Diệc Thần, bảo vệ tốt cho Niên Niên, sau đó đợi sau khi có đủ khả năng rồi, đưa Niên Niên đàng hoàng rời đi.
Cho nên bây giờ người cô thích chỉ có thể là Mộ Diệc Thần.
Bà Mộ nghe tháy lời cô nói, mỉm cười bảo:
-Cô có tiện cho tôi may mắn được biết đó là ai không?
Tô Vũ Đồng ngẩng đầu nhìn bức hình chân dung gia đình có mẹ và con treo trong phòng khách nhà họ Mộ, không biết có nên nói trực tiếp với bà Mộ không?