Không khí ở Lãnh gia phủ lên một màu trắng thê lương và ảm đạm.

Nhưng lễ tang vẫn chưa thể tổ chức, vì Ái Ly vẫn giữ khư khư lấy thi thể đã lạnh của Vân Hàn, nắm lấy tay anh không buông.

Lãnh Trác đứng ở một bên im lặng không nói, nhưng thấy cô như vậy, tâm can anh ta cũng như vụn vỡ, đôi mắt đỏ ngầu.
"Chị dâu.

Đừng như vậy nữa."
Cô ngồi bên cạnh anh với vẻ mặt phờ phạc, bệt nước mắt mới, cũ chồng chất lên nhau, mái tóc đen dài búi cao lên rối bời.

Ngoài những âm thanh oong oong không rõ ra, cô chỉ nhớ đến những lời nói của Vân Hàn, cùng mấy lời dặn dò anh đã viết trong di chúc dài 2 trang giấy A4.
"Sau này Vân Nhi lớn lên, hãy để con bé đi theo Lãnh Trác.

Tốt nhất nên cho con bé học ít võ phòng thân, như vậy mới không bị bắt nạt."
Con bé chỉ mới có 6 tuổi, mà anh đã sợ con bé bị bắt nạt rồi.

Trong khi tính tình của nó không phải như cô, yếu mềm đến mức chạm vào là vỡ.

Ngược lại nó rất giống Vân Hàn, rất thấu đáo và hiểu chuyện, còn biết giúp cô chăm sóc em trai.
"Trước đây khi ngủ em lúc nào cũng nhường hết chăn cho anh.

Bây giờ thì không cần nữa, đừng để bị bệnh."
"Em phải thật mạnh mẽ và kiên cường, vì bên cạnh em vẫn còn Vân Nhi và Vân Vũ."
Ái Ly cười nhàn nhạt, nước mắt hoà lẫn cùng với nụ cười của cô, trông thật thảm thương và nhếch nhác.

Bọn trẻ làm sao hiểu được, mẹ nó đã mất đi thứ tình yêu quan trọng nhất đời mình, mất đi cả một thế giới.
"Ái Ly.

Trong ngăn tủ vẫn còn vài gói thuốc lá, vứt nó giúp anh, đừng để bọn nhỏ nhìn thấy."
Cô vừa đau đớn vừa muốn trách móc.

Trách anh nhiều lần không nghe lời mình, dù biết nó chẳng tốt lành gì mà vẫn lao đầu vào hút, đến mức phổi bị suy kiệt, hao mòn.

Nước mắt rơi lã chã, vẻ mặt cô vẫn vô hồn như vậy, khi khóc rồi lại khi cười.

Cô nhớ đến lúc anh ôm mình đứng ở lan can ngắm pháo hoa, nhớ đến mùa đông cùng anh làm một đôi người tuyết.
Tuyết tan rồi, anh cũng hoà cùng với bông tuyết mà tan biến đi mất.

Cao My Tú nhận được tin thì lập tức chạy đến Lãnh gia, nhưng lúc cô ta bước vào thì đã chứng kiến cảnh tượng này.

Kinh ngạc đến mức thốt lên, cô ta nấc nghẹn, đưa tay che lấy miệng mình.
Đến cuối cùng, thứ tình cảm mà cô ta ngày đêm theo đuổi cũng không thể theo đuổi.

Người mà cô ta muốn bên cạnh cũng đã không còn.

Nhìn Ái Ly ngồi ở đó bộ dạng thê lương, lòng Cao My Tú như quặn thắt.

Nhìn sang Lãnh Trác, cô ta hỏi.
"Tại sao vẫn chưa làm tang lễ?"
Anh ta lắc đầu thở ra, hơi thở nặng nề cùng tiếng mưa rỉ rả bên ngoài càng thêm buồn da diết.
"Chị ấy cứ như vậy.

Tôi biết phải làm sao?"
Ái Ly chợt đưa mắt nhìn Vân Hàn, nhìn anh nằm ở đó không cử động, cũng không mở mắt ra nhìn cô nữa.

Cô không hiểu hay đang giả vờ không hiểu.

Rằng trên đời này bây giờ đã không còn người đàn ông nào tên Lãnh Vân Hàn nữa.

Người đàn ông mà cô yêu nhất, đã không còn.

Cô lay lay cánh tay của anh, giọng nhẹ nhàng, chua xót dâng lên cổ họng.
"Anh không thương em nữa sao? Tại sao không nhìn em gì cả?"
"Anh...!đừng ngủ nữa."
Cao My Tú nhắm mắt đau lòng.

Nhưng đến giây phút này, dù cho có đau cách mấy thì cũng đã muộn.

Người cũng đã đi, có níu có kéo chỉ càng thêm đau khổ.

Cô ta bước đến giữ lấy cánh tay của Ái Ly, lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau, lại là trong tình cảnh trớ trêu thế này.
"Ái Ly.

Đừng như vậy nữa.

Cô cứ như vậy, làm sao Vân Hàn có thể yên tâm mà nhắm mắt được chứ?"
Cô ngước mắt nhìn cô ta, đột nhiên tỏ ra tức giận, gạt tay ra rồi nói.
"Cô nói gì vậy? Nhắm mắt gì chứ? Ai cho phép cô nói những lời không hay với Vân Hàn như vậy?"
"Lưu Ái Ly.

Cô đừng như vậy nữa mà.

Tôi xin cô đấy."
Cô lắc đầu, không quan tâm đến lời nói của bất kì ai, ngã đầu vào lòng Vân Hàn mà vuốt ve.

Hơi ấm không còn, nhịp tim cũng không, hơi thở cũng không.

Tại sao? Tại sao cô không thể cảm nhận được gì hết? Tại sao lại như vậy? Cô hiểu hết.

Cô biết hết.

Nhưng tại sao cô không dám đối diện với nó, tại sao cứ muốn trốn tránh nó.

Môi cô không ngừng run lên, nước mắt tuôn ra như mưa bất, đau đớn, khóc đến mức tê tâm phế liệt.
Cao My Tú đỏ mắt, quyết tâm nói ra những lời tàn nhẫn.
"Lưu Ái Ly.

Cô tỉnh táo lại đi được không? Vân Hàn đã đi rồi.

Anh ấy đã chết rồi.

Cô đừng như vậy nữa."
Ái Ly giật mình đứng phắt dậy, giống như vừa bị một tia sét váng trúng đầu mình.

Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều mà Vân Hàn muốn nhìn thấy không còn nữa, mà bây giờ nó vô cùng tiều tụy xơ xác, không còn chút sức sống nào.

Cô quát vào mặt Cao My Tú, tinh thần hỗn loạn.
"Không.

Không phải như vậy.

Không phải như vậy."
Lãnh Trác thấy cô đã rời khỏi anh, liền ra hiệu cho người đi vào mang anh đi để chuẩn bị cử hành tang lễ.

Ái Ly vừa thấy có người nhấc anh lên muốn đưa đi, tim cô như bị bóp nghẹn, kêu lên xé lòng.
"Đừng.

Đừng mà."
Cô vừa gào khóc vừa chạy đến, dù cho có vấp ngã cũng phải lê từng chút đến chỗ của Vân Hàn mà kéo tay anh lại.

Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xác xơ, cô liên tục lắc đầu van nài hết người này đến người khác.
"Đừng mà.

Tôi van anh đừng đưa anh ấy đi.

Tôi van cô mà.

Tôi xin các người.

Tôi cầu xin các người."
Cô nói rồi liên tục gập người xuống mà dập đầu, mỗi lần dập đầu đều như muốn tự lấy mạng mình, đến mức trán đã đổ máu.

Nhưng cô biết, cho dù cô có cố gắng cách mấy, thì anh cũng chỉ có thể nằm im mãi như vậy, không thể nào sống lại nữa.

Lãnh Trác và Cao My Tú nhìn thấy cảnh tượng này, vừa đau xót vừa lực bất tòng tâm.
Sau một hồi im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của Ái Ly.

Cô đưa mắt nhìn Vân Hàn rồi lại nhìn lên mọi người, hai đầu gối cũng đã sưng đỏ.
"Để tôi...!hôn anh ấy một lần nữa thôi..."
Lãnh Trác gật đầu.

Đến một người đàn ông mạnh mẽ và cứng rắn như anh ta cũng phải lệ rơi đầy mặt.

Ái Ly không còn kích động nữa mà từ từ đứng dậy đi đến chỗ của Vân Hàn, nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu và day dứt.

Cô đưa tay mình lên, run rẩy sờ vào khuôn mặt đã lạnh ấy.
Sao không có chút hơi ấm nào hết vậy?
Ái Ly khẽ cười, từ từ cúi mặt xuống, hôn lên môi anh, đôi môi ấy cũng đã dần trở nên khô lại, nứt nẻ.

Nước mắt của cô lăn dài, rơi đầy trên khuôn mặt không còn sự sống, môi run run.
Tạm biệt anh.
Tạm biệt anh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play