Ái Ly sững sờ, không biết từ bao giờ mà bản tính nóng nảy mất kiểm soát của anh lại tiêu tan trong mây khói.

Hầu như đối với cô, anh chỉ có im lặng, ấm ức hoặc là nhẫn nại.

Anh không trách cô, cũng không dùng ánh mắt đáng sợ để nhìn cô mà chậm rãi ngồi xuống sàn nhà lau vết máu.

Cô đứng đó nhìn đỉnh đầu anh, đôi tay bé nhỏ run lên muốn chạm vào, nhưng trong lòng thì như bị thắt chặt, nỗi đau cùng thù hận cứ đấu tranh trong trí óc của cô.
Cuối cùng, sau một hồi đấu tránh tư tưởng, Ái Ly cũng đưa cánh tay của mình ra, ngỏ ý muốn kéo Vân Hàn đứng dậy.

Anh ngước nhìn, thấy cánh tay ấy chìa ra, tự thấp lên cho mình một ít tia hi vọng trong lòng.

Cô nhìn lòng bàn tay đang chảy máu của Vân Hàn, giọng nói nhẹ đi, không còn phần oán giận nào.
"Tôi đi lấy hộp cứu thương."
Ái Ly quay người đi vội, rõ ràng vẫn không thể thờ ơ với anh đến như vậy.

Ngồi nhìn vết thương sâu như thế ghim vào tay Vân Hàn, cô nghẹn lời, không hỏi han gì mà chỉ cúi đầu sát trùng giúp anh.

Bầu không khí trở nên yên ắng hẳn, kim đồng hồ đã nhích đến 1 giờ sáng.

Vân Hàn đột nhiên nhớ đến những ngày đầu khi đưa Ái Ly về Lãnh gia, lúc ấy cô rất ngây ngô và trong trẻo, không giống như bây giờ.

Ngày anh được Lãnh Trác đưa về nhà với vô số thương tích còn bị trúng đạn, chính cô là người đã sát trùng vết thương mà không biết cách khâu sống nó lại giúp anh.

Nghĩ đến đây, Vân Hàn vô thức mỉm cười, giống như chuyện của quá khứ và hiện tại bây giờ, mặc dù không thể nguyên vẹn mà kết nối với nhau, nhưng anh vẫn không thể quên được.
Ái Ly ngẩng đầu nhìn lên, vô tình bắt gặp nụ cười của anh, trong ánh mắt của cô là sự lẫn tránh.

Không biết là vì cảm thấy mình quá nông nỗi, hay vì cảm thấy ái ngại.

Cái câu vô cùng dễ nói khi thốt ra từ miệng cô, lại gượng gạo đến mức khó nghe.
"Xin lỗi."
"Không sao.

Em đang mang thai nên rất dễ kích động mà."
Mang thai? Từ sau khi từ bệnh viện trở về Lãnh gia, từ này được Vân Hàn nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.

Không biết là anh đang muốn nhắc nhở cô, rằng giữa cô và anh đã có một sợi dây liên kết mãi không thể cắt đứt, hay đang nhắc cô rằng mối thù này rồi sẽ vì nó mà hoá giải.

Ái Ly không nói gì, sau khi băng bó xong thì lẳng lặng đứng lên.

Nhưng vì vừa nãy quá kích động, cộng thêm việc nhìn thấy máu trên sàn nhà khiến cô choáng váng, đầu óc quay cuồng mà vịn tay vào cạnh ghế.
"Ái Ly."
Vân Hàn vội vã đứng dậy ôm lấy cô, sự bao bọc này có thể vì cô mà phát ra bất cứ lúc nào.

Ái Ly muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực bây giờ giống như bị ai đó từ từ rút cạn, cả người mềm nhũn.

Tay cô vừa chạm vào ngực áo của Vân Hàn, còn chưa kịp chống cự thì đã ngất lịm đi.
Sáng hôm sau.
Những tia nắng nhỏ từ rèm cửa chiếu vào trong phòng.

Từ khi tiết trời dần chuyển sang đông, nắng cũng vì vậy mà trở nên lạnh lẽo, không còn chút hơi ấm.

Ái Ly không phải vì chúng mà giật mình thức dậy, mà là vì tiếng động khá lớn ở ngoài sân, giống như có người đang cưa cây vậy.

Cô dụi mắt rồi xuống giường, khoác một chiếc áo len trắng dày lên người rồi nhìn ra bên ngoài.

Dưới sân, Vân Hàn đang ngồi giữa đống cây gỗ được cưa ra từng đoạn ngắn dài khác nhau.

Anh đang nối chúng lại để làm một cái nôi.

Phải.

Là một cái nôi dành cho con của anh và cô.
Ái Ly ngẩn người ra, nhìn bộ dạng dịu dàng ôn nhu lúc này của Vân Hàn ở dưới sân.

Người đàn ông này, rốt cuộc đã vì cô mà thay đổi bao nhiêu phần? Nói đúng hơn, anh đã thay đổi hoàn toàn, từ tâm tính cho đến cách hành xử với những người xung quanh mình.

Nhưng đây không phải là điều mà cô mong muốn.

Thà rằng anh là một tên Lãnh Vân Hàn lãnh khốc, tàn bạo, như vậy cô sẽ có cớ để căm hận anh nhiều hơn.

Còn anh của bây giờ, chỉ đơn giản là một người chồng, một người cha vì vợ con mình mà vào bếp, làm nôi.
Lòng bàn tay bị đau khiến việc làm nôi có phần bất tiện.

Mỗi khi nó nhói lên, Vân Hàn không thể tiếp tục được mà phải dừng lại, cố gắng chịu đựng.

Ái Ly vừa bước ra, anh nhìn thấy cô liền giống như không bị gì, còn vẫy vẫy cánh tay đau để gọi cô đến.
"Qua đây."
Cô bỗng trở nên ngoan ngoãn, mặc dù trên mặt không còn nụ cười hồn nhiên như ngày trước nhưng vẫn đi đến đứng trước mặt anh.

Cô hỏi.

"Nó chỉ mới 2 tháng.

Sao anh làm sớm vậy?"
Vân Hàn cười nhẹ, vẫn đang tập trung với chuyên môn của mình.
"Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn mà, đúng không?"
Ái Ly đứng nhìn, thấy mình đúng thật là chưa hiểu chuyện đời, bây giờ còn sắp làm mẹ, một người mẹ tồi tệ.

Trong khi cha của nó vì nó mà chuẩn bị mọi thứ, thì cô chỉ muốn phủ nhận nó, phủ nhận tình cảm mà cha nó dành cho mình.

Lòng trở nên nặng nề, cuối cùng cô chỉ thở dài một cái rồi cùng ngồi xuống với Vân Hàn.
"Để tôi giúp anh."
"Không cần đâu.

Anh tự làm được."
Vừa nói xong, cái tay đau của anh lập tức phản kháng mà đau dữ dội, giống như đang tố cáo lời nói dối của anh.

Ái Ly nhìn anh, khiến anh lập tức trở nên yếu mềm, để cô giúp mình một tay, nối những thanh gỗ lại.

Hai người ngồi chụm đầu vào nhau, hệt như những ngày trước, những ngày chưa từng xảy ra bất cứ mâu thuẫn hay nói ra những lời làm tổn thương nhau như bây giờ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play