".."
Tôi cẩn thận bỏ tay nắm cửa phòng ra, cố không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Rõ ràng là tôi đã khóa cửa trước khi đi quay, tôi còn khóa hẳn hai lớp, nhưng bây giờ khi quay lại và tra chìa khóa vào, tôi nhận ra ai đó đã phá khóa an ninh của cái cửa nhà tôi.
"Có người đã lẻn vào trong."
Tôi biết đây là rắc rối đi kèm với việc nổi tiếng: Xâm phạm quyền riêng tư.
Tôi cũng đã bận tâm vấn đề này suốt thời gian qua, nhưng vì không có nhiều tiền để chuyển đến một nơi an toàn hơn nên tôi chỉ đành cho qua.
'...Thì, mình cũng chẳng để thứ gì quan trọng trong phòng cả.'
Tôi không mua sắm gì nhiều, quần áo cũng mang hết để đi quay, nên chả có gì giá trị trong phòng hết.
"Mình sẽ im ỉm đi ra..."
Nhưng ngay khi tôi đang định thế, điện thoại đổ chuông.
Tiiiiing!
[Seon AhHyun]
Khoảnh khắc kiểm tra tên trên màn hình, tôi nhận ra thêm một vấn đề.
Những bức tường trong căn phòng này mỏng như tờ giấy vậy, chúng không cách âm.
"Tiêu rồi."
Tôi lập tức lùi ra xa và chạy ra lối thoát hiểm để trốn. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.
Kiiiig.
Tôi thấy ai đó thò đầu ra để nhìn xung quanh. Tôi chỉ có thể nhìn thấy từ phía sau, nhưng cũng đủ để nhận ra rằng đó là một cô gái.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô gái này. Cô ta có vẻ là một người bình thường, nhưng vấn đề là cô ta đang xâm phạm tài sản của người khác.
Mồ hôi lạnh chảy dọc lưng tôi.
'Kinh khủng khiếp.'
Tôi đi xuống cầu thang lối thoát hiểm trước khi trả lời điện thoại.
Khi tôi nhận cuộc gọi, là Seon AhHyun.
-Mo-MoonDae-ya...Cậu ăn tối chưa?
"Vẫn chưa nữa, nhưng mình nghĩ là giờ mình không ăn nổi đâu."
- Tại sao?
"Ai đó đã đột nhập vào phòng của mình."
- Sao cơ?
Tôi có thể nghe thấy AhHyun run rẩy và tiếng của bố mẹ cậu ấy hỏi chuyện gì đang xảy ra. Đáng lẽ tôi nên ngắt cuộc gọi, nhưng giờ tôi không lơ cậu ấy nổi.
"Mình sẽ nhờ nhà cậu ấy đưa mình đến đồn cảnh sát vậy."
Tôi có thể gọi 112 để cảnh sát tuần tra đến, nhưng điều đó sẽ gây ra một vụ lộn xộn nho nhỏ trong khu phố này, rồi những tin đồn kỳ lạ sẽ nảy sinh mất. Vì vậy, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu giải thích tình hình ở đồn cảnh sát rồi để họ lặng lẽ tiếp quản mọi chuyện.
"Mình còn đang nghĩ sẽ mất một lúc lâu để gọi taxi đến, nhưng có khi nhờ vả trong trường hợp này lại tốt hơn."
-Chờ-chờ mình nhé. N-nhà mình sắp đến rồi. Cậu đi xuống ngay đi! C-chúng ta nên báo cảnh sá...
"Ừa, mình sẽ trình báo mọi chuyện mà. Với cả xin lỗi, nhưng nhà cậu có thể đưa mình đến đồn cảnh sát không? "
- Tất nhiên!
Nói chuyện với AhHyun xong thì tôi vừa lúc xuống dưới nhà. Tôi vẫn không thể tin rằng những chuyện này lại xảy đến với tôi.
May mắn thay, mọi thứ đã ổn thỏa sau đó. AhHyun và bố mẹ cậu ấy, những người trông còn hãi hùng hơn cả tôi, đã vội đưa tôi đến đồn cảnh sát để trình báo ngay lập tức.
-Dạ? Ồ vâng, là một cô gái ạ...
- Cậu nói là câụ không quen người phụ nữ đó phải không?
- Vâng.
Người sĩ quan trông có vẻ sâu cay thế nào ấy, nhưng dù sao thì anh ta cũng rất nhanh đưa ra biện pháp để giải quyết vấn đề.
"Mình cứ nghĩ chỉ có một người thôi, không ngờ lại nhiều hơn."
Có tổng cộng bốn người xâm nhập vào phòng tôi. Các sĩ quan cho biết đám này đã lục tung mọi thứ lên, làm lộn xộn mấy món đồ bát đũa bằng sứ và mấy bộ quần áo tôi bỏ lại.
Có vẻ như những người này đã có tiền sử theo dõi các thần tượng khác. Họ hợp tác với nhau theo dõi tôi để xác định vị trí tôi ở và quyết định đột nhập vào nhà tôi, nơi an ninh vốn đã rất tệ.
"Không thể ngờ nổi mọi chuyện lại như này."
Tôi xoa xoa bờ vai đang rũ xuống của mình. Vấn đề lớn nhất là cảnh sát đã có thái độ nhất trí rằng họ không muốn bắt giam những người này.
"Mình đúng là xui xẻo, sao lại sống ở khu này cơ chứ."
Bốn người bị bắt đều cười nói rôm rả khi cứ liên tục bắt tôi nói chuyện với họ, không thấy có tý hối lỗi nào luôn
-Hey!
-MoonDae-ya, em không nghe thấy gì sao?
- Đừng giả điếc nữa. Trả lời đi ~
-Park MoonDae!
"Họ có thể sẽ chỉ bị phạt hành chính thôi."
Tôi phải chuyển đi ngay lập tức nếu không tôi sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng hơn mất.
"Moo-MoonDae-ya, cậu ổn chứ?"
"Hở? Mình ổn."
Seon AhHyun bồn chồn cầm đũa lên, nhưng rồi lại đặt xuống bàn. Thật là xấu hổ vì chúng tôi thực sự đang ăn tối trong hoàn cảnh này.
Sau khi cảnh sát điều tra xong, đây là những gì cậu ấy nói với tôi.
-B-ban đầu mình đã định ăn với bố mẹ, rồi mình nghĩ nếu rủ cậu cùng đi ăn chung thì sẽ vui hơn..
-Ồ. Đó là lý do cậu gọi điện ha.
-Ừa!
Vì vậy, bây giờ tôi đang ở một nhà hàng với AhHyun và bố mẹ cậu ấy.
"Ở đây phục vụ món sườn trông ngon ghê.
Tôi lặng lẽ đưa miếng thịt lên miệng. Dù bây giờ không thể ngủ nổi, thì ít nhất tôi cũng nên ăn uống đầy đủ.
"Ôi trời, đúng là trần đời đủ loại người kỳ lạ ngoài kia. Sao lại có thể làm thế chứ...?"
"Cháu không nghĩ liên lạc với bố mẹ sẽ ổn hơn sao?"
Cha mẹ của AhHyun chắc hẳn cũng rất kinh ngạc, hai bác ấy cứ lặp đi lặp lại mấy câu tương tự vậy suốt.
Tôi suy ngẫm một lúc, và quyết định nói cho họ biết sự thật. Tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ hai bác, họ thậm chí còn mời tôi đi ăn tối, vì vậy điều ít nhất tôi có thể làm là trả lời họ một cách trung thực.
"Bố mẹ cháu gặp tai nạn nhiều năm trước, nên họ không...ở đây nữa."
Bố AhHyun hít một hơi, mẹ cậu ấy trầm giọng hỏi tôi.
"Cháu còn có bất kỳ họ hàng nào có thể liên lạc không?"
"Cháu không còn ai nữa ạ."
Vì tôi chuyển sinh vào cơ thể của Park MoonDae, nên tôi không biết người thân hay người thân của anh ấy, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ấy có người giám hộ cả.
"Cậu ta quá giống mình."
Bây giờ nghĩ lại, tôi cho rằng đây là một trùng hợp thú vị. Cả hai chúng tôi đều có xuất thân giống nhau, tôi thầm hỏi liệu đó có phải là một trong những lý do khiến tôi chuyển sinh vào cơ thể cậu ấy hay không.
Không khí trên bàn đang trùng xuống, vì vậy tôi đành lên tiếng.
"Nhưng hồi cháu còn nhỏ thì không như vậy ạ. Chỉ là có một số trường hợp...mà cháu không gặp vấn đề gì mấy khi sống một mình đâu ạ
"Thật chứ?"
"Dạ."
Mẹ của AhHyun mỉm cười thay vì phàn nàn.
"Được rồi. Chắc hẳn cháu cũng đủ phiền não vì nhiều việc khi sống một mình, nhưng cảm ơn cháu đã chăm sóc tốt cho AhHyunie nhà chúng ta. "
"Không đâu ạ, cậu ấy cũng giúp đỡ cháu nhiều lắm ạ."
Tôi lật thịt lại để nó chín hơn một chút trước khi ăn.
"Nghĩ lại thì, cậu ấy cũng không biết rằng mình mồ côi nhỉ?"
Chắc hẳn cậu chàng cũng rất ngạc nhiên, nhưng cậu ấy đang cố gắng không thể hiện ra mặt kìa.
"Chắc cậu ấy nghĩ đây là cách phản ứng tốt nhất ."
Tôi nghĩ ra lý do Seon AhHyun theo đuôi tôi trong giai đoạn đầu show cũng chính là vì điều đó.
"Mình cũng phản ứng giống thế, mình không hề tỏ ra thương hại vì cậu ấy nói lắp đợt đánh giá lần xếp lớp hồi mới tham gia show.'
Chắc là tôi đoán đúng rồi đó.
"Nhưng cũng không phải là chuyện quan trọng gì."
Tôi nhún vai và ngồi ăn thêm thịt (Trans: Đây là con người mới bị stalker đột nhập vô nhà đó =)))))))))))
Mặt khác, sau khi phân tích tình hình của mình, tôi nghĩ không còn cách nào khác ngoài việc ngủ lại nhà bây giờ, ngày mai tìm nơi ở mới sau.
Tuy nhiên, sau khi ăn xong, tôi không ngờ lại được giúp đỡ tiếp.
"Cháu có định quay lại không?"
"Họ đã bị tóm rồi mà ạ, cháu nghĩ hôm nay không có vấn đề gì nữa đâu ạ."
"N-nhưng vẫn..."
Seon AhHyun và gia đình cậu ấy, những người đã rất sốc khi biết tin tôi trở về phòng, đã bảo tôi đến sống cùng AhHyun cho đến buổi quay tiếp.
"...?"
Tôi không biết phải nói gì, nhưng chẳng mất mát gì cho tôi cả, nên tôi im lặng làm theo ý mọi người.
Trong khi Park MoonDae đang tận hưởng niềm vui bất ngờ khi được nâng cấp nơi ở của mình, mọi người trên mạng lại đang điên cuồng phát tán spoil. Bởi vì chương trình giờ đã quá nổi tiếng, lệnh cấm tiết lộ nội dung coi như vất vào sọt rác.
Người xem nhắc đến cá nhân Cha YooJin rất nhiều, nhưng với tư cách là một đội thì team "Thỏ Cung trăng" được ưu ái hơn cả.
— Đội đầu tiên quá đỉnh rồi ý, tui thấy thương cho đội sau đó ghê nơi.
— Cậu ấy ở hàng top là có lý do cả áaaaa! Đẹp trai khom chịu nổiiiiiiiiii
— Cá 500w là mấy cư dân mạng sẽ thay đổi suy nghĩ nếu được coi màn trình diễn hôm qua haha
— Tại sao Seon AhHyun lại bị chỉ trích nhiều như vậy cơ chứ? Cậu ấy quá giỏi đii
Nhiều anti cố kìm hoặc phớt lờ các bình luận về những thí sinh team "Thỏ Cung Trăng", nhưng khi những bình luận tích cực cứ liên tiếp xuất hiện thì những thành phần tiêu cực cũng dần biến mất theo.
Và đây, ta có một master fansite của Park MoonDae. Cả cô ấy và bạn của cô đều không thể giành được vé khán giả cho Trận chiến team battle lần ba (Trans: chắc cả nhà khom lạ gì hai bà chị bị ông Moondae vả cho khom trượt phát nào đầu truyện đến giờ rồi nhỉ=)))))) vì vậy cô chỉ có thể nghiền ngẫm các bài đăng khác nhau và đọc bình luận để bắt kịp mọi chuyện.
Cô cũng chính là cô gái trẻ người bí mật giấu máy ảnh của mình trong Trận team battle đầu tiên và rồi vô tình trở thành fan hâm mộ của MoonDae.
"Mình không có ai thân quen trong fandom cảaaaaaa." (Trans: Y xì toi bây giờ các bạn ạ, đu lại fandom cũ đã bỏ bê được 5-6 năm, giờ quay lại số người quen đếm trên đầu ngón tay TT. TT)
Fandom của một thí sinh chương trình sống còn được lập nên cũng chưa bao lâu cả, cô nàng này lại còn hạn chế giao tiếp xã hội nhiều nhất có thể kể từ khi cô lập nên tài khoản fansite, và kết quả là giờ cô không có quá nhiều mối liên hệ để cung cấp thêm tin tức cho cô, cô nàng đang cảm thấy thất bại vô cùng.
Với bàn tay vẫn đang run rẩy, cô nhấp vào bài đăng thịnh hành hiện tại.
----
[Tui là khán giả hôm công diễn (Ảnh) (361)]
Đây là lần đầu tiên tui được tham gia một chương trình đó, tui thực sự rất phấn khích luôn, nhưng rồi khi nhìn thấy khuôn mặt của MoonDae...Giờ tui có xuống địa ngục tui cũng thấy đáng giá ㅠㅠ
Team của MoonDae là team thi đầu tiên luôn, cả bọn đeo mặt nạ thỏ và mặc hanbok nữa. Trông mấy đứa nhỏ y như mấy nhân vật trong bộ phim cổ trang kết hợp giả tưởng. Tim tui không thể chịu nổi luôn, vì mọi người quá đỉnh nên tui có chụp lén một bức nè ᅲ ᅲ
Màn trình diễn của em ấy trên sân khấu khiến tim tui đập bùm bum loạn nhịp suốt. Hay đến nỗi giờ tui vẫn thấy kích thích á ㅠㅠ
Tui biết có những người nói rằng em ấy không thể hát hay nhảy, nhưng đó là do mấy người chưa xem em ấy biểu diễn trực tiếp thôi.
Tui sẽ viết chi tiết về phần trình diễn bên dưới nhó!
...
------
Cô gái thích thú đọc từng đoạn của bài đăng, càng không thể cưỡng lại việc xem ảnh đính kèm, nên cô kéo xuống cuối bài.
Bức ảnh cho thấy phần trên của Park MoonDae với một chiếc mặt nạ thỏ che đi một chút khuôn mặt của cậu ấy.
"Aaaaaaa!!"
Park MoonDae tóc vàng mặc áo choàng hanbok màu xanh nước biển trên nền đen đầy sao trông xinh đẹp ngây ngất lòng người.
"Mình cần phải mua...mua tư liệu."
(Trans: Tư liệu hình ảnh hoặc video, công việc kinh doanh của Ryu GunWoo trước đây (MoonDae trong tiền kiếp)
Cô nghĩ thầm trong đầu, vẫn không thể vượt qua nỗi đau vì không thể gặp mặt MoonDae trực tiếp. Tuy nhiên, những người bán dữ liệu hay tư liệu thường lo lắng các vấn đề pháp lý liên quan nên họ thường chỉ bán sau khi chương trình lên sóng.
Càng nghĩ đến cảnh tượng có lẽ chỉ có thể thấy qua trailer tập chín hoặc thậm chí là tập mười lại càng khiến cô bồn chồn thêm.
"...Thông báo, mình sẽ đặt quảng cáo ở..."
Cô gái cố gắng kiềm nén bản thân bằng cách ngồi thiết kế một quảng cáo mới cho MoonDae để kịp treo lên trước khi tập tiếp theo phát sóng.
"Khôngggggg, nếu được dùng ảnh Thỏ Moondae để quảng cáo thì tuyệt hơn nhiều mà"
Cô nàng khóc ròng và lại lọ mọ lên mạng. Cô cứ tiếp tục lang thang lần tìm nhận xét từ khán giả cho đến khi trailer của tập chín ra lò.
Sống trong nhà của Seon AhHyun đã mang đến cho tôi một trải nghiệm về chất lượng cuộc sống khác với sống trong một studio rẻ tiền.
Tất nhiên, tôi cũng gặp rắc rối kha khá với chủ phòng, dù tôi đã bồi thường lại cho anh ta chiếc khóa cửa bị hỏng.
Tuy nhiên, tôi từng trải qua điều tương tự trong quá khứ trước khi nhập vào người MoonDae, vì vậy cũng không phải là chuyện gì tệ hại cho lắm.
Điều quan trọng là bây giờ tôi đã có thể ngủ trong một căn phòng không có nấm mốc. Ngoài ra, cách âm tốt đến mức tôi có thể ngủ mà không cần đeo nút tai.
Nhưng hôm nay, tôi không thể tận hưởng một môi trường không có tiếng ồn nữa rồi.
"Không thể! Mấy bồ không được phép đánh lẻ như vậy! "
Keun SeJin đến chơi.
SeJin nói trong group nhóm của chúng tôi (ba người bằng tuổi nhau) là chúng tôi nên xem tập 9 cùng nhau, nhưng khi cậu ấy phát hiện ra rằng tôi đang ở nhà AhHyun, cậu ta chạy vội chạy vàng đến.
"C-cứ thoải mái nha!"
Seon AhHyun trông rất vui. Việc chủ nhân ngôi nhà đồng ý với sự có mặt của SeJin đồng nghĩa với việc tôi chẳng thể phàn nàn gì thêm nữa.
SeJin mỉm cười và bước vào phòng khách, lấy trò board game cậu ta mang theo ra.
...Cậu chàng này có vẻ sẵn sàng chơi bời nghiêm túc rồi đây.
Chết mất.
"MoonDae, điện thoại reo kìa."
"Ô đúng rồi."
Điện thoại reo trên bàn là của tôi.
[Kim Rae Bin: Em chào hyung ạ. Tập thứ chín sẽ phát sóng vào hôm nay đó ạ. Nếu anh có thời gian thì chúng ta xem nó cùng nhau không ạ?]
Hừm, vì chúng tôi cùng đội, tôi nghĩ cũng không thành vấn đề nếu cậu ấy tham gia cùng chúng tôi. Không sao mà, dù sao thì tôi cũng không thể xem chương trình một cách an tĩnh được đâu vì cái tên SeJin lắm mồm kia đến rồi.
"RaeBin muốn cùng chúng ta xem tập 9. Mình mời cậu ấy đến đây có sao không? "
"Hở? Không sao đâu ~ "
"Ừ-ừa, ổn mà!"
Vì đã được cả hai nhất trí, tôi nhắn tin cho RaeBin giải thích tình hình.
Sau một lúc, tôi nhận được tin nhắn trả lời từ em ấy.
[Kim RaeBin: Dạ...Em đang đi cùng YooJin, cậu ấy cũng đến được không ạ?]
Này, này, cái vụ này...