Khi Trương Ai Thống tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau, cảm nhận được sự đau đớn trên đầu và ê ẩm toàn thân, cậu khẽ nhăn mặt đặt tay lên trán thì phát hiện đầu mình đã được băng bó.

Những ký ức đau khổ tuyệt vọng vừa trải qua dần hiện lên, Trương Ai Thống tủi thân lại bắt đầu rơi lệ, trong đầu cậu không ngừng lặp đi lặp lại lời nói cay độc, ánh mắt ghét bỏ của cha và cả sự lạnh lùng thấu cả tim gan của cậu chủ, mọi thứ biến thành một tảng đá lớn đè nặng xuống lồng ngực khiến cậu không cách nào thở được.

Rốt cuộc cậu vẫn luôn là kẻ bị bỏ rơi, từng người từng người gieo hy vọng cho cậu rồi tàn nhẫn đạp vỡ, để lại một tâm hồn đầy rẫy vết thương rỉ máu.

“Hức…”
Trương Ai Thống cắn chặt môi để bản thân không khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà nấc nghẹn.

Két…
Cửa phòng mở ra, thằng Quy bước vào, trên tay bưng một tô cháo.

“Cậu tỉnh rồi à? Dậy ăn chút cháo lót dạ đi, cậu đã bất tỉnh suốt một ngày, hôm qua lại không ăn gì chắc là đói lắm rồi.


Trương Ai Thống nghiêng mặt quay vào vách tường, ánh mắt gần như chết lặng.

“Hầy, mặc dù cậu ba cấm không cho tôi nói chuyện với cậu, nhưng tôi thật sự nhịn không được nữa, cậu Thống à, cậu ba thật lòng đối xử tốt với cậu đó.


Trương Ai Thống không đáp, trong lòng lại vô cùng chua xót, bây giờ cậu không còn tin tưởng bất cứ ai nữa.

Thằng Quy thấy cậu không nghe lọt tai bèn nói tiếp: “Tôi không biết tại sao cậu ba lại đưa cậu về phủ, nhưng tôi chắc chắn không phải vì lợi dụng cậu để uy hiếp thừa tướng, bởi vì cậu căn bản không thể uy hiếp được ông ấy, cậu cẩn thận ngẫm lại xem, trên đời này có con tin nào lại được chủ cả tận tay chăm sóc, dạy chữ, che chở như thế không?”
Càng nói thằng Quy càng cảm thấy uất ức cho cậu chủ của mình: “Cậu ba thương cậu đến mức vì làm cậu vui mà ăn lệ chi nhân hạt sen với cậu dẫn đến dị ứng suýt gặp nguy hiểm, đến bây giờ trong người vẫn còn khó chịu đấy, gần hai tháng qua cậu thích gì cậu ba cũng chiều theo, thậm chí thói quen ăn uống sở thích cũng thay đổi vì cậu, khắp phủ này chỉ cần có mắt đều nhìn thấy.


Trương Ai Thống vừa nghe Lê Dương Chính vì mình mà bị dị ứng trong lòng đột nhiên hoảng hốt, kèm theo đó là sự áy náy tột cùng.

“Cậu chủ… không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là khi cậu ngất, cậu ấy cũng không đứng vững mà phải có người dìu về phòng.


Trương Ai Thống cúi đầu, cảm giác tội lỗi ngày một tăng lên.

“Tại sao chứ? Không có lý do gì để cậu chủ đối xử tốt với tôi như vậy hết?” Trương Ai Thống lầm bầm.

Nếu không phải vì mình là con của thừa tướng, vậy thì mình còn thứ gì đáng giá để cậu chủ hao tốn tâm trí nữa đâu.

“Tôi không biết, nhưng tôi biết cậu ba đã làm hết mức có thể để giữ cậu bên cạnh, cậu nghĩ xem, sau khi theo thừa tướng trở về rồi lỡ như lại bị bán thì ai cứu cậu nữa?”
Lúc này Trương Ai Thống mới giật mình tỉnh mộng, đúng vậy, Tô thị chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu, bán được một lần sẽ có lần thứ hai, nếu cậu thật sự bị bán vào lầu xanh, Trương Bằng sẽ nhẫn tâm vứt bỏ cậu như ngày hôm qua, lúc đó đời cậu coi như bị hủy rồi.

Trương Ai Thống nghĩ mà sợ, tại sao cậu lại ngu ngốc như vậy, biết rõ người cha kia không thật lòng yêu thương mình nhưng vẫn phủi bỏ sự che chở của Lê Dương Chính mà cầu xin chút tình thân từ ông ta.

Có lẽ bây giờ hắn giận cậu lắm.

“Anh Quy à, tôi muốn gặp cậu chủ có được không?” Trương Ai Thống mếu máo hỏi.

Tuy nhiên thằng Quy lại lắc đầu, sau đó gã móc từ trong tay áo ra một cái túi, nói: “Trong này là một trăm mân, số tiền này người bình thường phải làm lụng mấy năm mới kiếm được, cậu ba kêu tôi đưa cho cậu rồi bảo cậu rời khỏi phủ đi, cậu ấy còn nói bây giờ cậu biết chữ rồi, có số tiền này phòng thân sẽ có thể tự nuôi sống chính mình.


Thằng Quy vừa dứt câu, Trương Ai Thống hốt hoảng, bất chấp vết thương trên người đứng phắt dậy, run rẩy hỏi: “Cậu… cậu chủ muốn đuổi tôi đi sao?”
Thằng Quy gật đầu, Trương Ai Thống thẫn thờ ngã khuỵu xuống đất.

“Hu hu… Cậu chủ không cần tôi nữa sao?”
“Là cậu không cần cậu ba trước mà.


Trương Ai Thống lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không, tôi sai rồi… hu hu… tôi muốn gặp cậu chủ, tôi sẽ xin lỗi ngài ấy mà…”
“Vô ích thôi, cậu ba đã nói cấm không cho cậu bước vào viện nữa.



Trương Ai Thống lảo đảo đứng dậy, vừa rồi cậu chỉ cảm thấy áy náy vì đã trách cứ Lê Dương Chính, nhưng bây giờ khi nghe hắn muốn đuổi cậu đi, cậu thật sự hối hận, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, cậu thật sự sợ rồi, sợ cậu chủ không cần mình nữa.

“Tôi phải gặp cậu chủ… hức… tôi phải cầu xin cậu chủ tha thứ…”
Nói xong Trương Ai Thống vùng chạy ra ngoài, thằng Quy đứng bên trong nhìn theo, sau cùng thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ.

Bên này, Lê Dương Chính dành suốt cả ngày lẫn đêm để soạn cuốn sách toán học cơ bản, cuối cùng nó cũng hoàn thành, bây giờ chỉ cần đưa cho người vẽ minh họa xong thì có thể tung ra thị trường rồi.

Lê Dương Chính cầm theo bản thảo đi đến chỗ của thái sư, nhưng vừa ra tới cửa viện đã gặp Trương Ai Thống đang bị con Thu và con Hà cản lại.

Hắn đi tới phía trước, sắc mặt lạnh tanh, quát: “Chẳng phải ta đã kêu tụi bây đuổi nó đi rồi sao?”
Con Thu vội khom lưng thưa: “Bẩm cậu, con không cản được, cậu Thống cứ nhất quyết xông vào.


Con Thu vẫn còn ám ảnh chuyện của con Hồng cho nên không dám mạnh tay với Trương Ai Thống, bây giờ cậu bị thất sủng nhưng chỉ cần cậu chủ yêu thương thì quay lại mấy hồi.

“Hu hu… cậu ơi con biết lỗi rồi, cậu đừng đuổi con đi mà…” Trương Ai Thống quỳ xuống khóc lóc cầu xin.

“Hừ, về với cha ngươi làm công tử quyền quý không được lại quay sang bám víu ta sao? Ngươi coi ta là thằng ngu à?”
Trương Ai Thống lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Không có, con biết lỗi rồi, cậu tha lỗi cho con… sau này con không dám làm trái ý cậu nữa.


Cậu thật sự rất sợ cảm giác bị vứt bỏ, đặc biệt là khi đã quen với sự dịu dàng của Lê Dương Chính, cho dù có sống thì sau này cậu cũng sẽ dằn vặt suốt cả cuộc đời mất thôi.

Lê Dương Chính lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mặt, nói: “Ta rất thất vọng về ngươi.


Sau đó hắn lướt qua người Trương Ai Thống, bỏ mặc cậu quỳ gối khóc thảm đến mức thở gấp cũng không thèm quay đầu lại.

Lê Dương Chính đi thẳng tới phòng sách của thái sư, bây giờ ông đang bàn chuyện với Lê Dương Hoàng, nhìn thấy hắn ông bèn hỏi: “Con đã khỏe hơn chưa? Sao lại tới đây?”
“Con khỏe rồi thưa cha, lần này con tới là muốn đưa cho cha xem cái này.


Lê Dương Chính đưa bản thảo cho thái sư xem, ông vừa nhìn vài trang đầu sắc mặt đã trở nên căng thẳng.

Lê Dương Hoàng thấy vậy cũng tiến tới nhìn, ngay sau đó lập tức hô lên: “Chính à, đây là do vị nho sĩ nào soạn? Em mau đưa người đó tới đây.


Lê Dương Chính mỉm cười, đáp: “Quyển sách này là do em soạn, gọi là toán học cơ bản, chủ yếu chỉ có vài phép tính cộng trừ cơ bản và quy luật của nó, em định sai người vẽ hình minh họa phía trên để người đọc dễ dàng hình dung ra được.


Thái sư: …
Lê Dương Hoàng: …
“Em nói… cuốn sách này là do em soạn?” Lê Dương Hoàng trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tin vào lỗ tai của mình.

Lê Dương Chính gật đầu, quyển sách này chỉ có phép cộng trừ cơ bản, đời trước hắn còn học được cả phép nhân và chia, nhưng mắt thấy phải để dân chúng tiếp cận thứ đơn giản trước xem phản ứng thế nào rồi mới tiếp tục soạn ra quyển tiếp theo.

Biểu cảm của thái sư còn khoa trương hơn cả Lê Dương Hoàng, ông đờ đẫn chỉ vào cuốn sách hỏi: “Con định làm gì với quyển sách này?”
Lê Dương Chính ăn ngay nói thật: “Con định mang đến tiệm sách của mình bán chung với tạp ký đấy cha.


“Ngu xuẩn!”
- --
Lời của Gừng: Không phải đu trend nhưng thằng con nhà tui thao túng tâm lý rất giỏi nhé.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play