Cốc cốc cốc.

“Bẩm cha, con đã tới.

” Lê Dương Chính đứng trước cửa phòng sách lên tiếng.

“Vào đi.


Lê Dương Chính đẩy cửa bước vào, bên trong không chỉ có mình thái sư mà còn có cả anh hai Lê Dương Hoàng, hắn cũng không tỏ vẻ gì mà ngang nhiên ngồi xuống ghế cứ như thể không hề biết mình bị gọi tới để quở trách vậy.

“Nghe nói ngươi mang con riêng của thừa tướng về nhà làm hầu?” Thái sư hỏi.

“Bẩm cha, phải ạ.

” Lê Dương Chính thẳng thừng thừa nhận.

Lê Dương Hoàng vội nói: “Em làm vậy thật liều lĩnh, chúng ta và thừa tướng tuy đối nghịch thật, nhưng đó là điều ai cũng ngầm hiểu chứ chưa từng bị vạch trần, em làm vậy chẳng khác nào chủ động gây chiến trước.


Lê Dương Chính nhìn thẳng vào mắt anh trai, nói: “Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hơn nữa Trương Bằng sẽ không dám làm gì đâu, bởi vì… để vợ lẽ mang thai sinh con là đã phạm vào luật lệ của Đại Lịch rồi.


Không phải chưa từng có chuyện vợ lẽ sinh con, nhưng vì để bảo vệ chồng, chính thê đều ngậm đắng nuốt cay nhận con riêng làm con dưới danh nghĩa của mình.

Lê Dương Chính âm thầm cười nhạo, Tô thị sẽ giống với người khác chịu đựng nỗi nhục nhận con riêng của chồng làm con sao? Đương nhiên không rồi, vì thế Trương Bằng tuyệt đối sẽ không vì Trương Ai Thống mà công khai đối đầu với thái sư, cho dù… phải từ bỏ đứa con tội nghiệp này.

Thấy thái sư và Lê Dương Hoàng đều trầm ngâm suy tư, Lê Dương Chính nói tiếp: “Hơn nữa nếu lời đồn con thích nam sắc có thể khiến nhà vua giảm bớt phòng bị với nhà ta thì cớ sao không làm?”
“Chính!” Hai cha con đồng loạt hét lên.

“Con có biết mình đang nói gì không vậy?”
“Đúng đó Chính, nếu em dùng cách này để đánh tan lòng nghi ngờ trong lòng nhà vua thì sau này em không thể cưới vợ là nữ, nếu không sẽ khiến nhà vua nổi giận đấy.


Thật ra có thể cưới vợ nam, nhưng quan lại thậm chí chỉ cần nhà có tiền một chút, ai muốn đưa con trai của mình cho người ta làm vợ chứ?
Trái ngược với vẻ mặt căng thẳng của cha và anh trai, Lê Dương Chính lại rất dửng dưng, hắn nhún vai nói: “Vậy thì không lấy, dù sao anh cả và anh hai đều đã lấy vợ và có con nối dõi, nhà họ Lê cũng không sợ tuyệt hậu.

Hơn nữa hai người không cảm thấy từ khi cha thỉnh tội với nhà vua, anh hai luôn gặp cản trở trên quan trường sao? Đặc biệt bây giờ anh cả đang ở chiến trường, em không muốn có bất cứ bất trắc nào xảy ra với nhà mình.


Thái sư và Lê Dương Hoàng nghe vậy đều đồng loạt sửng sốt, sau đó nước mắt lưng tròng ôm lấy Lê Dương Chính.

“Đứa con số khổ của cha, đều tại cha hại con, nếu năm đó cha không nhận lời làm thầy thái tử thì đã không bị cuốn vào cuộc tranh quyền đoạt vị, để rồi bây giờ muốn rút cũng không rút được, hại con trai của cha phải sống cảnh phòng không chiếc bóng, là cha có lỗi với con.


“Anh hai hiểu lầm em rồi, anh cứ tưởng em không nên thân ham chơi làm mất mặt gia phong, không ngờ em lại hy sinh nhiều cho nhà họ Lê như vậy, anh hai thật hổ thẹn…”
Hai người ôm chặt lấy Lê Dương Chính mà gào khóc khiến hắn không biết làm sao, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp, thầm nghĩ hóa ra nhận được tình yêu thương từ người thân lại tốt đẹp như vậy.


Bên kia ba cha con tâm sự với nhau trong nước mắt thì bầu không khí bên phía Lý thị lại khá căng thẳng và ngột ngạt.

Trương Ai Thống quỳ ở giữa sảnh, Lý thị ngồi ở phía trước, hai đứa con dâu của bà ngồi hai bên, phía sau có năm sáu người hầu đang đứng chờ hầu hạ.

“Ngẩng đầu lên cho ta nhìn mặt.

” Lý thị nói.

Trương Ai Thống dè dặt ngẩng đầu lên, gương mặt bầm xanh bầm tím, hốc hác vì chịu đói nhiều năm xuất hiện trước mắt Lý thị.

Mặt mũi của đứa trẻ này tuy bị thương không nhìn rõ nhưng trông cũng không quá xinh đẹp, người thì gầy tong gầy teo, tóc cũng xơ cứng, không có chỗ nào quyến rũ được đàn ông cả, có lẽ thằng Chính thật sự chỉ đưa người về để đề phòng thừa tướng mà thôi.

“Ta mặc kệ trước đây ngươi là ai, đã được con ta mua về thì chính là người hầu của phủ ta, việc ngươi cần làm là hầu hạ cậu chủ cho tốt, không được có ý định phản bội hay làm điều gì gây hại cho cậu chủ, biết chưa?”
Trương Ai Thống vội vàng dập đầu đáp: “Dạ, con biết rồi thưa bà.


Lý thị hài lòng gật đầu rồi nói tiếp: “Ngươi phải hiểu rõ bổn phận của mình, thằng Chính cứu ngươi về là vì nó từ bi nhân hậu chứ không phải để ngươi sinh lòng mơ mộng hão huyền, bây giờ ngươi hầu hạ nó, sau này hầu hạ vợ con nó, nếu để ta nghe điều tiếng không hay ảnh hưởng đến con ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu đấy.


Lý thị muốn đánh phủ đầu Trương Ai Thống, mặc dù hiện tại đứa bé này trông ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng ai biết sau này có thay đổi hay không, bà vẫn nên cho cậu biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm thì hơn.

Trương Ai Thống nghe Lý thị nói vậy mới giật mình nhận ra mình quá ngây thơ, Lê Dương Chính phải lấy công danh vào triều làm quan thì sao có thể cưới một người đàn ông về làm vợ?
Có lẽ vì hắn quá đỗi dịu dàng làm hắn quên mất mình là ai rồi.

“Ta nói ngươi có nghe thấy không? Sao không trả lời?” Lý thị cất cao giọng hỏi.

Trương Ai Thống âm thầm thở dài, cúi đầu đáp: “Con hiểu bổn phận của mình rồi ạ.



“Ừm, còn nữa, tánh tình của thằng Chính nóng vội cho nên nhiều lúc làm mà không suy nghĩ, tỷ như chuyện đưa ngươi theo vào phòng dạy học, đó là điều không nên, sau này ngươi phải học cách từ chối, đừng để thầy giáo có cái nhìn không tốt về con ta.


“Dạ.

” Giọng của Trương Ai Thống đã bắt đầu rưng rưng.

Hiện thực từng chút từng chút đánh nát ảo tưởng trong lòng chàng trai trẻ.

Sau khi dặn dò xong, Lý thị cho Trương Ai Thống lui ra, cậu thất tha thất thểu trở về phòng, trên đường đi, đám người hầu tụ tập bàn tán to nhỏ về cậu, không có Lê Dương Chính bên cạnh, họ cố ý nói lớn để cho cậu nghe.

Trong lời nói đều mang ý cậu chỉ là món đồ chơi mới lạ của cậu chủ, sớm muộn gì cũng bị vứt đi khiến lòng cậu càng thêm giá lạnh.

Có lẽ họ nói đúng, cậu chỉ là món đồ chơi mới lạ, cậu chủ thích nên cưng chiều nâng niu, đến khi chán rồi sẽ vứt ở một xó nào đó, đáng ra cậu không nên ảo tưởng rằng ngài ấy thích mình mới đúng.

Đều do cậu tự đa tình mà thôi.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play