Ngày Lê Dương Chính rời đi, Trương Ai Thống đã cố gắng không khóc trước mặt hắn, nhưng sau khi xe ngựa khuất dạng, nước mắt lập tức trào ra như thủy triều, có làm cách nào cũng không ngăn lại được.
Con Thu nhẹ giọng an ủi: “Mợ đừng buồn, cậu ba mà biết mợ khóc nhiều như vậy sẽ không an tâm đâu.
”
Trương Ai Thống vừa khóc thút thít vừa gật đầu, sau đó trở vào viện, lúc đi tới cửa viện thì đụng phải Mộc Lâm đang đứng lấp la lấp ló bên cạnh cửa.
Con Hà lập tức xông tới chắn trước mặt Trương Ai Thống, hùng hổ chỉ vào Mộc Lâm, quát: “Mày đứng đây làm gì? Cậu ba nói không cho phép mày lảng vảng trước mặt mợ ba rồi, mày mau biến đi.
”
Trương Ai Thống vội can ngăn: “Thôi đừng la nó, chắc nó vô tình đứng ở đây thôi.
”
Sau đó cậu quay sang nhìn Mộc Lâm, nói: “Ngươi đi làm việc đi, đừng đứng ở đây nữa.
”
Mộc Lâm cắn môi nhìn cậu một cái rồi chạy ù đi, nhìn theo bóng lưng của nó, cậu không hiểu tại sao Lê Dương Chính lại không cho nó tiếp cận mình, chẳng lẽ vì nó và Mộc Sinh là người quen của nhau sao? Thế thì oan cho thằng nhỏ quá, Mộc Sinh làm sai thì liên quan gì tới nó đâu.
Tuy nghĩ vậy nhưng Trương Ai Thống cũng không có ý định làm trái lời Lê Dương Chính, mọi chuyện hắn làm đều vì muốn tốt cho cậu mà thôi.
Trương Ai Thống vừa trở về viện không được bao lâu thì một người hầu thân cận của ông Phùng Đắc tới phủ thái sư mời cậu đến phủ công vụ có việc cần, nghe vậy cậu tức tốc đi theo người hầu đó rời đi.
Đến nơi, ông Phùng Đắc đứng sẵn bên ngoài đợi cậu, vừa nhìn thấy người lập tức dẫn vào trong, trông dáng vẻ cực kỳ thần bí.
Khi Trương Ai Thống chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy hai sư huynh của mình đã có mặt ở trong sân, bên cạnh còn có thêm một người mặc trang phục của thái giám.
Nhân Lễ thấy Trương Ai Thống đã tới thì lộ ra một nụ cười tươi, nói: “Các học đồ của ngài tham tư đã tới đủ rồi, vậy cùng theo ta tiến cung.
”
Vừa nghe tới hai chữ “tiến cung”, ba người trong sân đều giật mình hoảng hốt, tuy họ là học đồ của ông Phùng Đắc, nhưng chức quan cao lắm cũng chỉ tới thất phẩm, làm gì có tư cách tiến cung chầu vua? Bây giờ sao nhà vua lại đột nhiên ban ân huệ lớn như vậy chứ?
Lúc này Nhân Lễ mở miệng nói tiếp: “Các ngươi không cần lo lắng, bệ hạ có chuyện cần trọng dụng các ngươi, chỉ cần làm tốt bổng lộc phẩm trật sẽ không thiếu phần của các ngươi đâu.
”
Nhân Lễ bỗng liếc nhìn về phía Trương Ai Thống rồi khẽ mỉm cười, “Được rồi, chúng ta mau đi thôi.
”
Nói xong đoàn người bí mật tiến cung, tuy nhiên họ không phải đến chánh điện chầu vua mà tiếp tục đi vào một khu vực nằm sâu bên trong rừng trúc của hoàng cung.
Đi thêm một đoạn, đập vào mắt họ chính là một dãy phòng nối liền nhau tạo thành một vòng tròn khép kín, Nhân Lễ đứng trước cửa vào của một căn phòng rồi nói: “Bệ hạ đang chờ bên trong, các ngươi vào đi.
”
Nói xong cánh cửa tự động mở ra, ba người nhìn nhau rồi thận trọng bước vào.
“Thống, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi.
” Trần Minh Du tiến tới đón người.
“Cậu Sáu? Sao cậu lại ở đây?” Trương Ai Thống ngạc nhiên hỏi.
Ông Phùng Đắc vội lên tiếng răn dạy: “Thống, không được thất lễ, đây là lục hoàng tử, không thể xưng hô một cách tùy tiện như thế.
”
Nghe vậy Trương Ai Thống càng bất ngờ hơn nữa, cậu biết Trần Minh Du là hoàng thân quốc thích, nhưng không ngờ cậu ta lại là hoàng tử.
“Tham kiến lục hoàng tử.
”
Trong lúc cậu còn đang ngơ ngác thì hai vị sư huynh của cậu đã khom lưng hành lễ với Trần Minh Du, cậu thấy vậy cũng lúng túng cúi đầu theo.
“Thôi, chỗ thân quen mà, tên Chính kia nhìn thấy ta cũng có hành lễ đâu, đức cha và anh tư của ta đang đợi đó, mau đi theo ta.
”
Dứt câu, Trần Minh Du lôi kéo Trương Ai Thống đi theo mình, ông Phùng Đắc thấy hai người thân mật không giữ kẽ như vậy thì mặt mũi lập tức nhăn như trái khổ qua, nếu để bệ hạ nhìn thấy chắc chắn lại nghi kỵ hiểu lầm cho mà xem.
Quả đúng như ông Phùng Đắc suy nghĩ, khi vua Định Ưng thấy Trần Minh Du lôi kéo Trương Ai Thống tới chỗ của mình thì ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, ngài ấy cứ tưởng thằng nhãi này chung tình cố chấp với cháu nội của quận công lắm, ai ngờ mới đó mà đã tìm người mới rồi.
Uy nghiêm đế vương không ai dám nhìn thẳng, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, vua Định Ưng nhìn ba chàng trai trẻ trước mặt, thầm nghĩ không biết ai là người khiến thằng nhãi ranh kia điên cuồng đối đầu với thừa tướng đây nhỉ?
“Trong ba người các ngươi, ai là Trương Ai Thống?”
Trương Ai Thống nghe nhà vua hỏi tên mình thì toàn thân run lên, sau đó lắp bắp lên tiếng: “Bẩm… bẩm thánh thượng bệ hạ, là… là thần.
”
Vua Định Ưng vừa thấy người lên tiếng là chàng trai bị Trần Minh Du lôi kéo thì lập tức trợn mắt quay sang nhìn cậu ta.
Hừ, đúng là càng ngày càng quá quắt, thân là một hoàng tử lại dây dưa với vợ của quan thần, xem ra sau khi trở về, ngài ấy phải dạy dỗ thằng nhãi ranh này một trận mới được, nếu không sau này làm sao cai trị được giang sơn?
Vua Định Ưng quay sang nhìn Trương Ai Thống, nói: “Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn mặt.
”
Cậu vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt trong sáng và gương mặt ngây thơ của cậu, vua Định Ưng gật gù, có vẻ thằng nhóc Chính kia đã bao bọc chàng trai này rất kỹ, thật không biết thừa tướng nghĩ thế nào mà lại từ bỏ đứa con này nữa, không lẽ có ẩn tình gì đó chăng?
“Có biết trẫm gọi ba người các ngươi tới là vì nguyên nhân gì không?”
Ba người đồng loạt đáp: “Bẩm không ạ.
”
Vua Định Ưng nhìn sang tứ hoàng tử Trần Minh Hiên, hắn ta lập tức lên tiếng: “Các người đứng dậy đi theo ta qua đây nhìn thứ này.
”
Ba người vội vàng làm theo, trước mặt ba người là một cái bàn rộng, bên trên đặt một bản thiết kế phức tạp không biết là cấu tạo của thứ gì.
Trương Ai Thống quan sát một lúc, trong đầu dần dần mường tượng ra hình dạng của vật thể sau khi lắp ráp các bộ phận được vẽ trên tờ giấy lại với nhau, nhưng bởi vì chưa biết nó là cái gì cho nên mọi thứ đều vô cùng mơ hồ.
“Đây là đạn pháo sao?” Trương Ai Thống chợt lên tiếng.
Nghe vậy tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu, tứ hoàng tử Trần Minh Hiên vội hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Các chi tiết trên bản vẽ đều được vẽ tách rời, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng của một khẩu đạn pháo, vậy mà chàng trai này vừa nhìn đã đoán được sao?
Trương Ai Thống thành thật chỉ vào bản vẽ rồi đáp: “Trên bản vẽ có nòng pháo và thuốc súng, lúc trước phu quân của thần từng dẫn thần đi tham quan đạn pháo của nước ta cho nên thần mới đoán vậy.
”
“Khá lắm, rất có mắt quan sát.
” Vua Định Ưng mở miệng khen ngợi.
“Đây quả thật là đạn pháo, nhưng sức tấn công mạnh và rộng hơn đạn pháo của Đại Lịch rất nhiều, lần này trẫm gọi ba người các ngươi tới là vì muốn các ngươi dựa vào tài trí của mình chế tạo ra loại đạn pháo mạnh như thế này hoặc hơn thì càng tốt, không có mẫu, chỉ có bản vẽ, các ngươi liệu mà làm được không?”
Ba người học đồ của ông Phùng Đắc đồng loạt quỳ xuống.
“Chúng thần nhất định không phụ lòng tin của thánh thượng bệ hạ.
”
Ông Phùng Đắc tiếp lời: “Từ hôm nay ba người các con sẽ ở lại đây nghiên cứu, cách tháng có thể trở về nhà một lần, thầy sẽ cho người báo với gia đình của các con, nhưng nên nhớ, đây là cơ mật quốc gia, không được phép tiết lộ.
”
Mai Văn Sưu, học đồ đầu tiên của ông Phùng Đắc lập tức lên tiếng: “Trước khi nghiên cứu ra loại đạn pháo này, con sẽ không về nhà đâu thầy đừng lo.
”
Trần Hiền, học đồ thứ hai của ông cũng vỗ ngực bảo đảm, chỉ còn Trương Ai Thống vẫn do dự không mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Ông Phùng Đắc vỗ vào vai cậu, nói: “Thầy hiểu con đang lo lắng điều gì, con yên tâm đi, muốn về nhà cứ về, con cũng có thể viết thư cho thằng Chính, nhưng phải nhớ lấy lời thầy, tuyệt đối không hé răng với nó nửa câu, hiểu không?”
Trương Ai Thống vui mừng gật đầu, ba người theo Nhân Lễ đến chỗ nghỉ ngơi của mình, hai anh em Trần Minh Du cũng rời đi, trong phòng lúc này chỉ vua Định Ưng và ông Phùng Đắc.
Nhà vua mở miệng: “Đắc khanh đào tạo cho trẫm nhiều nhân tài như vậy, quả thật rất đáng khen.
”
Ông Phùng Đắc vội khom lưng đáp: “Đều nhờ công ơn trị vì của bệ hạ, Đại Lịch mới sản sinh ra nhiều nhân tài như thế.
”
Vua Định Ưng khẽ nhếch môi, sau đó chắp tay ra sau lưng, nói: “Lần này trẫm đặt niềm tin vào mắt chọn người của khanh, có điều sự bảo mật không phải cứ hứa suông là được, nếu một trong ba người dám tiết lộ ra ngoài, chỉ e trẫm không thể giữ ba học đồ này lại cho khanh rồi.
”
Ông Phùng Đắc hít vào một hơi lạnh, trong lòng thầm nghĩ nếu điều đó thật sự xảy ra thì sợ rằng nhà vua không chỉ muốn lấy mạng ba đứa học đồ của ông ấy thôi đâu.
.