Đúng là Tô Tú biết mắng người, nhưng trừ phi hết kìm nổi thì nàng mới mắng. Nữ chính nguyên tác sẽ không dùng từ ngữ khiếm nhã, lại càng không chửi Bạch Đằng một cách thô tục trước mặt nhiều người như vậy.
Cả sân bỗng lặng ngắt như tờ.
Mới đầu Tô Tú không hay biết gì, mãi đến khi nàng liếc thấy Huyền Bồng chân quân đứng gần sân luyện võ qua khóe mắt thì tim khẽ nảy lên một cái.
Trời ạ!
Ngài ấy nghe thấy rồi!
Tô Tú đóng đinh tại chỗ, vẻ mặt chẳng kém gì Bạch Đằng vừa bị nàng mắng.
Giờ nào rảnh mà quan tâm Bạch Đằng hay sư huynh nữa, Tô Tú dõi mắt nhìn Huyền Bồng chân quân, đầu óc nhanh chóng nghĩ xem nên giải thích thế nào mới ổn.
Hoài Minh chân quân hắng giọng bước tới, đanh mặt quát đám đệ tử: “Tụ tập ở đây làm ẩm ĩ gì hả, tháng này các ngươi đã hoàn thành bài tu luyện căn bản chưa? Còn không mau tới Trắc Linh Đài kiểm tra linh lực đi”
Bấy giờ đám đệ tử mới lần lượt tản đi, chẳng qua vẫn lén nhìn Tô Tú. Một vài người gắng nhịn cười, vài kẻ khác thì ánh mắt ẩn chứa sự nghỉ ngờ và hoang mang. Những người đó là hai sư huynh của Tô Tú.
“Sư muội..” Đại sư huynh vẫn đang tìm từ chọn câu, nhất thời không biết phải nói gì mới phải, nhưng Nhị sư huynh lại im như thóc, chần chừ hồi lâu mới đưa tay xoa đầu Tô Tú, sự do dự lúc trước biến thành kiên định, dùng thái độ tán thành khen ngợi: “Mắng giỏi lắm” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tô Tú: “…”
Nàng lẳng lặng ôm mặt ngồi xổm xuống, suy sụp nói: “Các sư huynh đừng nói nữa, chúng ta hãy coi như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra được không.”
Bạch Đằng bị mắng cứng đờ mặt, bao nhiêu lần nhìn Tô Tú với vẻ không tin nổi.
Đám bạn tốt túm gã rời đi, sợ cứ ở đây thì gã thật sự sẽ bị Tô Tú mắng chết. Minh chân quân vừa đi vừa ho khan mà giơ ngón cái nói: “Đỉnh quá!”
Hoài Minh chân quân coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vội vã tới Trắc Linh Đài cùng đám đệ tử.
Tô Tú buông bàn tay che mặt ra, ngồi xổm dưới đất, ngẩng lên thấy sắc mặt khác lạ của sư phụ, cái khó ló cái khôn mà quay đầu lắp bắp nói với Huyền Bồng chân quân còn chưa đi: “Sư thúc à... Mấy lời vừa rồi ta nói... thật ra là sư phụ dạy đấy, thật sự!”
Hoài Minh chân quân: “...”
Huyền Bồng liếc nhìn sư huynh. Hoài Minh chân quân vừa rồi còn lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, bắt gặp ánh mắt cầu cứu của đồ đệ thì không dám nhìn thẳng.
Lời ông định nói lại nuốt xuống, ngoài cười như thầm khóc trong lòng mà nói: “Chắc do ngày thường ta hay mắng đồ đệ nhà đệ trước mặt con bé nhiều quá khiến nó mưa dầm thấm đất cũng nên.”
Mấy người khác nghe vậy thì vỡ lẽ, ánh mắt nhìn Hoài Minh chân quân rõ ràng hiện mấy chữ to “quả nhiên là ông dạy”. Huyền Bồng chân quân nghe xong thì nhìn ông ta với ý trách cứ. Hoài Minh chân quân lườm y: “Đồ đệ của đệ không nên mắng chắc?”
Huyền Bồng chân quân bình tĩnh nói: “Huynh không nên để nàng bắt chước.”
Hoài Minh chân quân:
Bên kia, Tô Tú đã bị hai sư huynh dỗ đi xa, Nhị sư huynh còn chân thành khuyên: “§au này mấy chuyện như vậy cứ để các sư huynh mắng thay muội, muội đừng xen vào, loại người như Bạch Đằng không đáng cho muội tự mở miệng đâu.”
Tô Tú gục đầu xuống, lúc thì gật đầu bảo đảm, khi lại lặng lẽ ngoảnh đầu nhìn sư thúc của nàng, vô tình bắt gặp ánh mắt sư thúc bèn vội vàng quay đi, âm thầm thở dài.
Vì chuyện này mà suốt mấy hôm sau Tô Tú cứ rầu rĩ nhốt mình trong phòng không đi đâu, cảm thấy chẳng còn mặt mũi gặp Huyền Bồng chân quân nữa. Ngay cả khi sư phụ tới an ủi nàng, bảo chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng, sư thúc đã nghiêm khắc cấm đám đệ tử thảo luận chuyện xảy ra ở sân tập võ ngày hôm đó, bây giờ không ai dám đả động tới chuyện Tô Tú mắng Bạch Đằng cả.
Tô Tú ló đầu ra khỏi cửa sổ hỏi: “Thật ạ?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hoài Minh chân quân nhướng mày: “Vi sư lừa con làm gì, chắc Huyển Bồng cũng cảm thấy mất mặt vì đồ đệ của mình bị mắng nên mới cấm mọi người thảo luận chuyện này.”
Tô Tú ngây người trước cửa sổ, yên lặng chạy tới phòng bếp lựa nguyên nướng, tính làm điểm tâm mang tới Nam Sơn cho sư thúc nấu.
Nàng bận rộn đến tối, ngay cả khi sư huynh rủ nàng xuống núi vào thành chơi cũng từ chối, xong xuôi bèn cầm hộp đồ ăn tới Nam Sơn tìm người. Tô Tú cố ý lựa con đường vắng vẻ để tránh đám người kia, dù gặp phải đệ tử Nam Sơn thì họ cũng không trêu nàng với Bạch Đằng như trước mà né nàng như nề tà.
Tô Tú đi vào lầu các, lại bị trận pháp trước bậc thang cuối con đường mòn ngăn không cho vào. Nàng hắng giọng rồi lớn tiếng gọi: “Sư thúc!”
Trận pháp vẫn cản lối nàng như trước.
Tô Tú xoa tay, nhìn ánh đèn sáng nơi lầu các mà rầu rĩ, chẳng lẽ vì nàng mắng Bạch Đằng nên sư thúc không thích nàng?
Nếu thời gian quay trở lại, nàng nhất định sẽ ngậm miệng không nói gì hết.
Tô Tú phiền muộn ngồi xuống bên bậc thang, đưa tay chống cằm, dõi mắt trông ra khóm hoa hai bên.
Nàng chỉ không muốn làm phiền hai sư huynh thôi.
Thế giới này quá đỗi xa lạ, mọi thứ tốt xấu của thế giới này đều không thuộc về nàng, mà là của nữ chính
nguyên tác.
Người sư phụ và các sư huynh vô cùng yêu chiều là nữ chính nguyên tác, không phải nàng.
Người Bạch Đằng dây dưa không dứt cũng là nữ chính nguyên tác.
Nàng thích Huyền Bồng chân quân, là bởi Huyền Bồng chân quân và nàng biết được bí mật của nhau. Điều này khiến Tô Tú bất giác muốn ở bên cạnh Huyền Bồng chân quân, như thể làm vậy mới chứng tỏ nàng là chính mình, có thể thoải mái tự tại, không cần lúc nào cũng dè đặt và áy náy.
Nếu như Huyền Bồng chân quân ghét nàng thì...
Tô Tú phóng mắt ra xa, bỗng thấy một con hươu đen tao nhã xuất hiện trên con đường mòn, quanh nó là màn sương đen hỗn loạn như cắn nuốt mọi tà ác và nguy hiểm trên thế gian.
Tô Tú lập tức bỏ tay chống cằm xuống, ngồi thẳng người dậy, nhìn Hươu đen đang bước tới hỏi dò: “Sư thúc?”
Hươu đen đi tới trước mặt nàng thì dừng lại, hơi cúi xuống, trong đôi mắt màu vàng sậm chỉ phản chiếu mỗi khuôn mặt Tô Tú. Nàng nghe tiếng sư thúc hỏi: “Sao lại ở đây?”
Tô Tú sờ vào hộp đồ ăn bên cạnh, thành thật trả lời: “Ta làm chút đồ ăn, muốn mang tới chia cho sư thúc.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Dứt lại thì thoáng chản chừ mới hơi vui vẻ nói: “Ta cứ tưởng sư thúc không cho ta vào nên ngồi đây rầu rĩ.”
Hươu đen lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu rồi dẫn Tô Tú vào lầu các. Tô Tú đi sau tò mồ đặt câu hỏi: “Sao sư thúc lại biến về nguyên hình thế? Là vì thần kiếm Diệt Tà sao?"
Hươu đen nói: “Đi tán linh cần hiện nguyên hình.”
Tô Tú nghe vậy thì ngớ ra, nàng không hiểu tán linh là gì, nhưng sợ nếu hỏi sẽ khiến sư thúc cho rằng mình phiền phức dốt nát.
Vẻ mặt ngơ ngác của nàng lọc vào mắt Hươu đen, không đợi Tô Tú hỏi đã tự động giải thích: “Trên người ta có tà khí tồn tại song hành với linh khí trời đất, sau một thời gian ta phải vào núi phân tán một phần linh lực để giảm bớt tà khí, tránh ảnh hưởng vạn vật xung quanh.”
Tô Tú gật gù hiểu ra. Nàng theo Hươu đen đi vào hành lang quen thuộc dưới mái hiên, vẫn là bàn cờ kia, chẳng qua lần này đổi thành nàng ngồi xuống phía đối diện sư thức.
Hươu đen đứng đối diện nàng, từ trên cao nhìn xuống con người này.
Tô Tú đặt đồ ăn trong hộp ra đĩa rồi đưa cho nó, cười rất hồn nhiên: “Thế sư thúc là Hươu yêu hay Hươu tiên thế?”
Vừa có tà khí hỗn loạn, vừa có linh khí trời đất, nghe chẳng phải yêu cũng không giống tiên. Hươu đen hỏi lại: “Ngươi cảm thấy ta là gì?”
Tô Tú nhìn cặp sừng hươu lấp lánh của nó, quả quyết nói: “Là hươu sao mà ta thích nhất!”
Hươu đen: “...”
Nó lặng lẽ nói: “Xem ra sư phụ ngươi dạy dỗ cực kỳ thất bại.”
Tô Tú mân mê mũi, ngây ngô cười hai tiếng, “Đúng là ta chẳng có năng khiếu tu luyện, cũng khá ngu ngốc, nghe cả cưỡi vũ khí cũng không vững, thường bay được nửa đường là ngã, hoặc đáp đất không vững mà ngã, vừa rồi sư thúc nói đúng, sau này ta nhất định sẽ cố gắng nghiêm túc tu luyện hơn.”
Tô Tú ngước mắt nhìn nó, mọi vui buồn hờn giận đều hiện rõ mồn một trong đôi mắt kia.
Hươu đen thấy nàng cười vui vẻ như vậy thì nói: “Cưỡi vũ khí luyện nhiều là được, những thứ khác không nên vội, bây giờ thần hồn của ngươi dễ vỡ, không nên tu luyện quá sức.”
Tô Tú nghe bốn chữ thần hồn dễ vỡ thì sửng sốt, suýt quên chuyện nữ chính nguyên tác vì lấy kiếm cho Bạch Đằng mà đánh mất thân thể khỏe mạnh.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn Hươu đen hỏi: “Sư thúc, nghe nói ngài cấm đệ tử Nam Sơn nhắc tới chuyện hôm ấy ở sân luyện võ... Có phải vì ta mắng Bạch Đằng...
Hươu đen nói: “Đúng vậy.”
Tô Tú thầm cả kinh, khuôn mặt lộ vẻ mất mát rõ rằng, rầu rĩ nói: “Chỉ là ta... tức quá nên mới mắng gã mấy câu…”
Đoạn bổ sung: “Là sư phụ dạy, thật đấy!”
Hoài Minh chân quân đang ở phòng họp trưởng lão bỗng nhiên ngáp một cái. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hươu đen bình thản nói: “Chuyện cãi vã giữa đám con trẻ các ngươi không có gì to tát, nhưng có nhiều người cứ bàn tán mãi, lại dùng lời lẽ không hay nên ta mới cấm.”
Đa số đám đệ tử Nam Sơn đều đứng về phía Bạch Đằng, sau chuyện này có không ít người mắng Tô Tú, khiến Hươu đen nghe được thấy không vui, bèn ra lệnh cấm.
Bấy giờ Tô Tú mới hiểu, hóa ra không phải vì nàng mắng Bạch Đằng, mà là vì những
người khác mắng nàng.
Nghĩ thông chuyện này, cảm. xúc mất mát ban nãy tiêu tan, thay vào đó là vẻ rạng rỡ tươi tắn, bông hoa trên đỉnh đầu lại bung nở.
Sư thúc tốt quá đi mất!
Thấy cô nhóc này vui như vậy, trong mắt chỉ có hình bóng của mình, bỗng dưng Hươu đen cũng thấy bận lòng ít nhiều.
Nó về lại hình người, ngồi xuống bên bàn cờ.
Huyền Bồng chân quân mở hộp cờ hỏi nàng: “Chẳng phải ngươi muốn học chơi cờ sao?”
“Ta học!” Tô Tú hăng hái nói. Được chơi cờ với sư thúc, lại còn là dạy kèm một - một, ai mà từ chối nổi.
Nhưng Tô Tú vẫn đánh giá mình quá cao, nguyên nhân chính là do cờ vây quá khó. Nàng nghe sư thúc giảng giải quy tắc chỉ thấy chất giọng trời phú này thật êm tai, mỗi chữ tách riêng nàng đều hiểu, nhưng hợp lại thì không hiểu gì.
Nàng cố gắng bắt kịp tư duy của sư thúc, cảm sách dạy chơi cờ lật xem, khó khăn lắm mới hiểu đại khái thì bắt đầu thực hành.
Huyền Bồng chân quân nhìn Tô Tú đi cờ, đúng là nhắm mắt cũng có thể thắng nàng. Tô Tú ôm sách trông mong nói: “Sư thúc, vừa rồi ta đã nói ta rất ngu ngốc, học thứ gì cũng chậm.”
Huyền Bồng chân quân khẽ nhướng mày: “Gấp cái gì?”
Tô Tú thành thật nói: “Ta sợ sư thúc chê ta dốt nát mà mất kiên nhẫn.”
Huyền Bồng chân quân bình tĩnh nói: “Không đâu.”
Tô Tú học rất nghiêm túc, nhưng nàng không phải thiên tài, quả thật không có năng khiếu trong lĩnh vực này. Huyền Bồng chân quân thấy mặt cô nhóc mỗi lúc một nhăn nhó, đang cân nhắc nên nói gì thì nghe Tô Tú đè đặt gọi: “Sư thúc này."
Huyền Bồng chân quân gật đầu: “Hửm?”
Tô Tú cầm quân cờ đen lạnh lẽo hỏi: “...Ngài từng nghe về cờ năm quân” chưa?”
*Ca rô ấy
Huyền Bồng chân quân:... “Chưa từng” Y cụp mắt, thấy Tô Tú vui vẻ nói, “Tốt quá, cờ năm quân rất đơn giản, ta cảm thấy bàn cờ và quân cờ này vô cùng thích hợp để chơi kiểu ấy.”
Huyền Bồng chân quân nguyện ý lắng nghe, sau đó thấy Tô Tú đặt quân cờ vào ô vuông trong bàn cờ thay vì giao tuyến dòng kẻ thì không khỏi trầm mặc.
Tô Tú nói: “Quy tắc rất đơn giản, ai xếp năm quân cờ thành một đường thẳng trước thì người đó thắng.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Huyền Bồng chân quân cùng Tô Tú chơi cờ năm quân hồi lâu, rõ ràng nhận ra Tô Tú thích chơi trò này hơn, cho dù thua cũng vui vẻ nói chơi tiếp, không uể oải và dè dặt như khi chơi cờ vây.
Nàng vui là được.
Huyền Bồng chân quân nghĩ vậy, không hề cảm thấy suy nghĩ của mình có gì không ổn.
Tô Tú chơi mệt, một tay chống đầu mơ màng sắp ngủ mà vẫn không chịu dừng. Huyền Bồng chân quân cũng không bảo nàng về, mà thời gian cân nhắc nước đi càng ngày càng dài, chẳng bao lâu sau đã thấy Tô Tú đang chờ lặng lẽ nằm nhoài ra bàn: “Sư thúc cứ từ từ nghĩ, không vội.”
Huyền Bồng chân quân không vội, dù sao cũng thắng cả tối, chưa thua trận nào.
Ngay sau đó, y thấy Tô Tú bò ra bàn ngủ.
Độ ấm trong phòng vừa đủ,
Tư thế ngủ của Tô Tú rất ngoan ngoãn bình lặng, nhịp thở đều đặn, chỉ nhìn cũng khiến người ta thấy yên lòng.
Huyền Bồng chân quân cầm quân cờ nhìn, bất giác yên lặng ngắm nàng cả đêm.
HẾT CHƯƠNG 55
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT