Văn Âm đến thế giới này đã hai năm.

Năm đầu tiên, nàng là sư muội thế thân cho người thương trong lòng nam chính, cả môn phái đều yêu nàng, chiều nàng, bao dung mọi chuyện nàng làm chỉ để chờ khi cô ả kia tỉnh dậy sẽ dâng thần hồn của nàng cho ả, khiến ả có được thân thể khỏe mạnh.

Văn Âm đang lập kế hoạch chạy trốn thì bị môn phái gán danh kẻ phản bội rồi giam vào cấm địa tra tấn. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Đại sư huynh Tô Từ của phái Triều Thiên Bắc Sơn đứng ngoài trận pháp, nhìn Văn Âm bị nhốt bên trong, hai tay bị xích sắt treo lên mà lạnh tanh hỏi: “Văn Âm, ngươi nghĩ vì sao ta chiều chuộng ngươi suốt mấy năm nay chứ?”

Văn Âm ngắng đầu, giương cặp mắt hạnh lạnh băng nhìn nam chính trong truyện thờ ơ nói với nàng:

“Cô chỉ là thế thân của A Oánh, sư phụ nhận cô làm đồ đệ chỉ vì vừa ý độ phù hợp cao giữa thần hồn của  cô và A Oánh mà thôi. Cô chẳng những xằng bậy suốt mấy năm nay, giờ còn muốn phản bội môn phái kết bạn với yêu ma.”

Nếu mi không vứt ta vào hố Vạn Ma thì ta sẽ bị ma hạ chú rồi làm bạn với ma chắc?

Mặt Văn Âm hiện vẻ khinh thường.

Tô Từ bắt gặp ánh mắt của nàng thì thấy không vui, nhìn cổ tay nàng bị xích sắt cọ đỏ ửng, mái tóc đen đấm mồ hôi dán vào làn da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp đang ngước lên khi bị ngược đãi trông khác hẳn vẻ chết nhát yếu đuối bình thường.

Gã đè cơn bực xuống, cổ làm giọng lạnh đi vài phần: “Hôm nay cô hãy ở ngục lửa ngẫm lại đi, bao giờ chịu nhận sai thì ta sẽ thả cô ra.” Tô Từ đi ra được mấy bước thì dừng lại, “Suýt thì quên.”

Văn Âm thấy gã xoay người lại hóa phép, mắt hơi lóe lên, rồi thanh kiếm của Tô Từ bay tới đâm vào người nàng khiến nàng rống lên thảm thiết, viên thần hồn bị móc ra bay tới tay Tô Từ. “Thứ này dành cho A Oánh.”

Tô Từ cầm viên thần hồn trắng tinh hoàn mỹ, thản nhiên nói. Văn Âm vì bị thương nặng mà kiệt sức quỳ rạp xuống đất, mặt không cắt ra máu, nếu không bị xích sắt treo tay lên thì nàng sớm đã ngã ra đất như một người chết.

Nàng ôm oán khí ngập trời, hàng mi đen dài khẽ chớp, chật vật liếc nhìn Tô Từ đứng bên ngoài trận pháp. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Gã mặc đồ trắng trang nhã, mang dáng vẻ thần tiên, khuôn mặt thường nhìn nàng cười dịu dàng giờ chỉ còn lại vẻ hờ hững bàng quan.

Văn Âm cắn răng nuốt tiếng kêu thảm thiết vào bụng, cặp mắt đen nhánh nhiễm máu, ánh nhìn độc ác của nàng khiến Tô Từ phải nhíu mày, không muốn xem tiếp bèn phất tay áo đi khỏi đó.

Cô nhóc sư muội mà gã yêu chiều suốt mười sáu năm, khi bị gã móc mất viên thần hồn cũng không hé răng câu nào.

Chuyện này chẳng hiểu sao lại khiến Tô Từ bực bội.

Văn Âm cứ tưởng mình sẽ chết.

Nàng không thể ngờ rằng mình bị nhốt trong ngục lửa hơn một năm mà vẫn còn sống.

Ngày nào nàng cũng bị hành hình. Từ bình minh đến hoàng hôn, nàng bị ngọn lửa thiêu đốt không còn hình người, rồi trận pháp cách ngày lại biến nàng về nguyên trạng, cứ lặp đi lặp lại như thế.

"Văn Âm không sao chịu nổi, vô số lần bị tra tấn đến mức kêu gào thảm thiết. Ý chí và tự tôn của nàng bị mài sạch, từ nhận tội cho đến giận mắng, nhưng hết thảy đều không nhận được hồi đáp.

Khi đó khắp phái Triều Thiên đang hân hoan chúc mừng con gái Trưởng môn đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, trở thành một cô nhóc hoạt bát có thể nhảy nhót và tu luyện.

Truyện viết rằng nữ chính bị phạt, có điều chỉ nhắc qua vài dòng ít ỏi.

Nhưng Văn Âm lại phải trải qua 365 ngày trong địa ngục, hứng chịu từng khoảnh khắc đau đớn một. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Nàng bị móc mất viên thần hồn, không thể dùng phép, trận pháp chỉ truyền chút linh lực cho nàng hòng bảo đảm nàng giữ chút hơi tàn không chết được.

Thế mà nữ chính có thể tha thứ hết thảy đau khổ, chung sống hòa thuận với gã Đại sư huynh từng bầu bạn với nàng suốt mười sáu năm. Bị tra tấn như vậy, trong lòng Văn Âm chỉ còn lại nỗi oán hận ngút ngàn.

“Phái Triều Thiên... Tô Từ... Sư phụ... Viên thần hồn...” Lại một năm qua đi, Văn Âm bị lửa đốt đến nỗi hận thù lên đỉnh điểm, nàng muốn khắc cốt ghi tâm tên kẻ thù.

Ý chí sinh tồn và sự căm hờn cũng theo đó mà tăng lên, nàng nhất định phải tự mình khiến chúng thống khổ gấp trăm lần.

Vách núi bị lửa đốt nóng rẫy bỗng phát ra tiếng xèo xèo. như đang sôi sục thì bị dội nước lạnh.

Mặt đất bốc sương, nước chảy róc rách phủ khắp sàn ngục, lẳng lặng dập tắt ngọn lửa.

Văn Âm bị đốt đến rộp hết người, da dẻ thổi rữa khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Nàng quỳ rạp dưới đất, sợi xích sắt vẫn quấn chặt tay nàng, treo nửa người nàng lên.

Dòng nước dưới đất phát ra tiếng rào rào, phun trào vô số cột nước nhỏ tưới nước cho đám hoa sắp chết trong núi.

Quả cầu nước to chừng bàn tay nhảy đến trước mặt Văn. Âm, bắn ra bọt nước li tí, phát ra giọng trai trẻ trong veo: “Ôi chao, không ngờ oán khí dày đặc như vậy đều đến từ một mình nhóc.”

Một mắt của Văn Âm vẫn còn tốt, nghe tiếng nói bèn gắng gượng ngước mắt tìm hướng phát ra nó.

Nàng trông thấy một chiếc lá xanh đậu xuống gối mình, sao đó biến thành một chiếc váy xanh bao trùm lấy cơ thể. Dòng nước trong vắt đội từ trên trời xuống, cọ rửa vết thương thối rữa khắp người nàng, trả lại nàng đáng vẻ lành lặn như thuở nguyên sơ.

Đầu óc Văn Âm từ từ hoạt động lại, nàng cụp mắt nhìn sợi xích sắt rơi xuống đất, vươn tay ra, thấy mình đã được trả tự do, vẻ tàn nhẫn dần dần tụ lại nơi đáy mắt.

Quả cầu nước trong suốt vẫn đang nhảy nhót, nó nói với Văn Âm: “Cô nhóc nguôi giận đi mà.”

Văn Âm xoa xoa cổ tay, chống tay xuống đất định đứng lên nhưng thử mấy lần mà tay chân vẫn bủn rủn không dậy nổi. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Bấy giờ nàng mới cúi đầu nhìn Quả cầu nước trong suốt đang nhảy nhót trên mặt đất, dùng giọng khản  đặc hỏi nó: “Mi là ai?”

“Kẻ hèn là Thần Sông, nhân đi ngang qua đây, thấy oán khí ngút trời trộn lẫn ma khí bèn tới xem." Quả cầu nước rất mực lễ phép giới thiệu bản thân với nàng, “Ta đã giúp nhóc phá hủy hình phạt và tù giam, nhóc được tự đo rồi. Oán khí của nhóc quá nhiều lại còn trộn lẫn ma khí không tốt cho thân thể chút nào, mau ra ngoài chuyển hóa linh khí trời đất để điều dưỡng thân thể đi.”

Quả cầu nước nhảy nhót ba cái mới thảng thốt hỏi: “Sao nhóc không có viên thần hồn vậy?"

“Viên thần hồn..” Văn Âm lẩm bẩm, hoàn toàn ngó lơ sự hiện diện của Quả cầu nước, như thể choàng tỉnh mà gật gù, bắt đầu chống tay xuống đất đứng lên, “Đúng rồi, viên thần hồn, gã ta đã móc mất viên thần hồn của mình, mình phải đi lấy đi”

“Ai lấy?”

“Đại sư huynh.”

“Đại sư huynh... Tô Từ, đúng, là Tô Từ.”

“Gã đưa viên thần hồn của mình cho kẻ khác, là ai...”

“A, nhớ ra rồi, là con gái sư

phụ”

Quả cầu nước mới rồi còn đám cột nước và tiếng nước chảy cũng ngừng lại, trong hang núi trống trải chỉ còn mỗi tiếng Văn Âm lầm bà lầm bầm.

Nàng để chân trần đi trên đất lạnh, tập tễnh ra khỏi hang núi.

Bên ngoài đã tối, trên trời chỉ có mỗi vắng trăng sáng cô liêu. Văn Âm chưa đi được mấy bước đã tế xỉiu trên mặt đất vì mất sức và không đủ linh lực.

Quả cầu nước ở ngoài cửa hang thấy vậy thì thở dài, từ từ kéo dài thân người, từ một Quả cầu nước to bằng bàn tay biến cao hai mét, phân ra tay chân đi tới chỗ Văn Âm, bế nàng lên, biến mất khỏi địa phận phái Triều Thiên.

Để lại một vệt nước tan biến trong nháy mắt.

Tối nay là tiệc sinh nhật của con gái Trưởng môn phái Triều Thiên.

Vì thiệp mời gửi khắp nơi nên ai nấy ở Bắc Sơn đều biết. Bữa tiệc sinh nhật rất long trọng, Thần Sông nghe tin cũng đến ăn chực, không ngờ lại phát hiện một cô nhóc oán khí ngút trời bị nhốt trong vùng cấm địa sau núi của phái Triều Thiên. Văn Âm đã hơn một năm không gặp chiêm bao, sau khi hoàng hôn buông xuống, nàng luôn bất tỉnh trong bóng tối, đến hừng đông lại bị chịu đau đớn vì bị lửa thiêu đánh thức, đau đớn muốn chết.

Giờ nàng đang mơ thấy mình rơi vào biển sâu vô tận, cả tầm mắt chỉ rặt một mầu nước biển xanh thảm, dịu dàng ôm lấy nàng, khiến nàng cứ rơi xuống mãi.

Văn Âm ngước lên nhìn, thấy ngọn lửa ngập trời đang cháy bập bùng đuổi theo nàng vào biển sâu, đồng tử nàng co lại, nỗi sợ khảm vào linh hồn, niềm đau đớn và căm hận nháy mắt thức tỉnh.

Ánh nắng chói mắt rọi vào người Văn Âm. Nàng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm bên một dòng suối nhỏ trong rừng.

Dòng suối trong vắt, sâu chưa đến một lóng tay, hai bên bờ là bụi cỏ xanh rì lẫn với đám hoa trắng nàng không rõ tên.

Văn Âm thất thần nhìn hồi lâu mới nhận ra, chắc giờ đang là mùa xuân. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
 
Nàng không biết đây là đâu, nhưng nàng biết mình muốn đi đâu. Văn Âm ghì chặt mớ cỏ trong tay, mượn thế đứng lên. Nàng rất đói bụng, cần ăn gì đó bổ sung thể lực.

Tuy không biết Quả cầu nước tự xưng là Thần Sông làm gì nàng tối qua, nhưng ít ra giờ nàng đã thôi chật vật với mớ tay chân gãy và da dẻ thối rữa nữa.

Không có viên thần hồn rất khó cảm ứng được linh khí trời đất, vì thế tốc độ khôi phục thể lực cũng chậm hẳn chứ đừng nói là khiến linh lực trong cơ thể trở nên dồi dào, không có viên thần hồn hoàn toàn không thể tích trữ linh lực. Văn Âm tìm trái cây trong rừng để ăn, hàng ngày hấp thụ nguồn linh khí mỏng manh trong trời đất, được chút nào hay chút ấy, rồi ngồi thiền tu luyện tâm pháp.

Dòng suối bắn tung bọt nước, Quả cầu nước to bằng bàn tay hiện ra từ bọt nước. Nó nhìn thấy Văn Âm ngồi thiền tu luyện thì vui sướng nhảy nhót.

Quả cầu nước nhỏ chuyển trái cây tươi dưới suối lên. Thấy cô nhóc sống tốt nó cũng yên tâm.

Sau khi khuân vác trái cây suốt mấy ngày cho Văn Âm, Quả cầu nước thấm mệt.

Nó nói với đám cây thần trong rừng: “Con gái nhà người ta tội nghiệp lắm, đi đứng không nổi thì sao mà trèo cây hái trái được, xin mọi người giúp rụng trái cây vào miệng cô nhóc được không?”

Đám cây thần run bần bật: “Được được, ngài nói gì cũng được cả.”

Quả cầu nước nghe vậy, hài lòng rời khỏi dòng suối trong rừng.

Cô nhóc xinh đẹp mà đáng thương chỉ là một chiếc lá xanh mà nó tiện tay cứu trong cuộc đời đằng đẵng của mình, không ngờ lúc gặp lại suýt nữa thì không nhận ra.

Văn Âm nghỉ ngơi dưỡng sức suốt một năm, nàng không biết vì sao trái cây trong rừng cũng có thể bổ sung linh lực, cộng với việc ngồi thiền tu luyện hàng đêm khiến nàng cảm giác linh hồn của mình đang

được dòng nước trong vắt gột rửa, chẳng cần nàng làm gì, linh khí trời đất cũng chủ động tụ lại chỗ nàng.

Vì thế chỉ sau một thời gian ngắn, nàng đã ngưng tụ được viên thần hồn, lại thêm năng lực bẩm sinh nên chỉ sau một năm, thực lực của nàng đã ngang ngửa Trưởng môn phái Triều Thiên.

Văn Âm giơ tay thắp lên một ngọn lửa trong không khí, nhìn nó dần thấp sáng bầu trời đêm rồi sờ tay lên môi, khóe môi mỗi lúc một cong lên, cuối cùng nàng bật cười thành tiếng, vẻ tàn nhẫn hiện lên mặt, đáy mắt vằn đỏ.

Nàng phá hủy kết giới tự bố trí trong rừng, bóng dáng vừa ra khỏi rừng chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

Khu rừng này cách phái Triều Thiên rất xa, gần như một Nam, một Bắc.

Dù một năm đã trôi qua nhưng lòng căm hận của Văn Âm chỉ tăng không giảm.

Gần đây phái Triều Thiên liên tục có tin vui.

Đại đệ tử Tô Từ đột phá giai đoạn chững trong quá trình tu luyện, còn Đại tiểu thư lại giành danh hiệu hoa khôi trong cuộc thi giữa sáu môn phái ở Bắc Sơn. Hai người trai tài gái sắc đã định ngày thành hôn, phái Triều Thiên gửi thiệp khắp nơi mời mọi người tham gia tiệc cưới.

Từ chân núi lên đỉnh núi đều trải thảm đỏ, những nhân vật có tiếng trong giới tu tiên đều dẫn môn phái đến chúc mừng.

Tô Từ thay bộ đồ trắng ra, mặc đồ cưới vào, nghe tiếng chúc mừng ồn ã thì bất giác ngoái trông về hướng cấm địa sau núi.

Gã không dằn lòng được mà hỏi sư đệ coi ngục, “Muội ấy chưa nhận tội sao?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Sư đệ cười phá lên đáp: “Ai cơ? Văn Âm à, sư huynh lo cho ả làm chỉ, ả bảo có chết cũng không nhận tội, huynh đừng để tâm đến ả nữa, nếu để sư tỷ Văn Oánh nghe thấy thì tỷ ấy lại buồn.”

Tô Từ cụp mắt không nói gì, mãi đến khi trông thấy cô dâu bước ra trong tiếng cười nói thì mới nở nụ cười.

Trong tiếng nhạc xập xình, cô dâu khanh khách nói cười đi về phía Tô Từ đang đứng đợi ở bậc thang, hai bên đều là khách khứa tươi cười chăm chú nhìn.

Tiếng gió rít và tiếng kiếm bay đồng thời vang lên, thanh kiếm sáng lóa ánh bạc đẹp tan mọi chướng ngại vật, phá hủy lớp bảo hộ trên người cô dâu, dưới ánh nhìn của đám đông đâm xuyên qua tim ả rồi cắm vào người Tô Từ đứng trước mặt ả, máu tươi gai mắt nhỏ xuống từ thân kiếm.

Sư phụ và đám sư đệ vô cùng đau buồn gào tên cô dâu, mà thân thể Tô Từ lại như bị hạ chú đóng đinh tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng đáng màu xanh phía sau đưa tay móc viên thần hồn trong cơ thể cô dâu ra.

“Văn Âm! Quân nghiệt súc! Dám giết Oánh Nhi của ta!” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Trưởng môn phái Triểu Thiên nổi giận, vô số đệ tử trong phái cũng phẫn nộ cực độ: “Giết ả! Báo thù cho sư tỷ Văn Oánh!”

Văn Âm cười ngặt nghẽo không đứng thẳng nổi, lúc nàng ngẩng lên nhìn mọi người lần nữa thì đã không đè nén nổi sát ý, khi nàng bóp nát viên thần hồn trong tay cũng là lúc phái Triều Thiên Bắc Sơn phải tắm máu.

Đêm nay, Văn Âm giết người đến đỏ mắt, giải phóng toàn bộ oán hận chất chứa trong lòng, bởi thế ma khí giảo hoạt lần khuất trong cơ thể nàng cũng thừa cơ hòa vào thần hồn của nàng.

Vì lẽ đó, những môn phái đang chứng kiến khiếp sợ kêu lên: "Ả... nhập ma!”

Giới tu tiên có thêm một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, chẳng những chôn phái Triều Thiên trong bể máu mà còn giết hại không ít khách khứa, ảnh hưởng đông đảo môn phái, bị toàn giới tu tiên đuổi giết.

Trong vòng ba năm, dòng sông chảy quanh phái Triều Thiên Bắc Sơn rặt một màu máu đỏ.

Đến năm thứ tư, Thần Sông lần theo con sông máu bẩn thỉu cùng cực kia đi vào khu phế tích của phái Triều Thiên, oán khí nơi đây cao ngút trời, thậm chí còn lớn hơn lần đầu nó tới. Nó nghe giới tu tiên kháo nhau về một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, tội ác rợp trời, oán khí đó đều đến từ nàng.

Nữ ma đầu đứng trong đống đồ nát, vừa giết vài người, thanh kiếm dài trong tay vẫn nhỏ máu không ngừng, lúc sắp đây vào tà váy thì bị nàng ném đi.

Quả cầu nước nhỏ nhảy lên nhìn, ớ, cô nhóc vẫn còn mặc bộ váy năm xưa nó đưa kìa.

HẾT CHƯƠNG 45

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play