Ngu Tuế bị cái đuôi hồ ly trêu đến không thiết sống nữa, cuối cùng hết chịu nổi, giơ tay túm lấy nó, đang định vần vò thì nó đã rụt về.
Khương Trạch Dụ đứng dậy nói: “Cái đuôi này chỉ có nàng nhìn thấy, để phòng nó làm nàng sợ, ta vào bể tắm đợi vậy.”
Ngài nhìn ta có chút nào giống đang sợ hãi à? Rõ ràng là ta sợ làm ngài sợ.
Ngu Tuế nhìn cái đuôi của y chằm chằm và nhủ thầm trong bụng, tiếc là Khương Trạch Dụ không nghe thấy, vô cùng biết điều, sợ dọa Ngu Tuế nên đã đi rồi.
Lúc ăn tối Khương Trạch Dụ. cũng không tới.
Ngư Tuế nhìn đồ ăn bày đầy bàn, giơ tay sờ cổ, cảm giác da thịt run rấy khi cái đuôi sượt qua vẫn còn rõ mồn một.
Lúc trông thấy cái bóng có chín đuôi của Khương Trạch Dụ, Ngu Tuế đã tự hỏi không biết cái đuôi trông thế nào. Hồ ly chắc sẽ có đuôi xù, thế chẳng phải sờ rất thích sao, vừa rồi nàng chỉ chạm có mỗi tí, thầm thấy hơi tiếc rẻ.
Cung nữ thấy Ngu Tuế mãi chưa động đũa, bước tới khế hỏi: “Nương nương, đồ ăn tối nay không hợp khẩu vị ạ”
Ngu Tuế lắc đầu, đứng dậy đi về hướng bể tắm. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nàng thấy rất lạ, cái đuôi lộ thì cũng lộ rồi, sao y còn bảo muốn vào bể tắm đợi, nếu không muốn nàng trông thấy thì sang phòng bên cạnh chẳng phải tốt hơn sao?
Ngu Tuế không cho cung nhân đi theo, đến bể tắm mới phát hiện không có ai hầu hạ ở đó, xem ra Khương Trạch Dụ đã cho lui hết.
Nàng không biết thật ra quanh bể tắm có ám vệ canh giữ, chẳng qua thấy người tới là Ngu Tuế mới không ra mặt ngăn lại.
Bể tắm trong điện Phượng Loan rất to, hình tròn, nước được dẫn từ suối nước nóng vào, lúc nào cũng có nước ấm, cực kỳ xa xỉ.
Ngọn đèn dầu trong điện chỉ sáng leo lét, trước bể có dựng một tấm bình phong. Ngu Tuế đi lên bậc thang, đến trước bình phong thì trông thấy có một cái bóng lớn màu đen ở bể tắm.
Trông hình dáng như thú hoang, chín cái đuôi quen thuộc khẽ ve vẩy.
Ngu Tuế dừng trước bình phong, khẽ gọi: “Bệ hạ?”
Cái bóng này còn to gấp mấy lần những gì nàng trông thấy trước kia.
Khương Trạch Dụ không đáp lại, Ngu Tuế không biết y có nghe thấy không, do dự một lát vẫn không dàn nổi lòng hiếu kỳ mà vòng qua bình phong đi vào trong.
Một con hồ ly chín đuôi có chấm son trên trán đang lười biếng nằm nghiêng trong bể tắm. Hình thể của nó quá lớn, hầu như lấp hết cả bể, phần lớn đuôi đều đặt bên ngoài, chỉ có vài ba cái bị dìm trong nước.
Hơi nước lượn lờ xung quanh, Ngu Tuế mặt đối mặt với Hồ ly, thấy nó hơi ngước lên. Cặp mắt hồ ly ánh đỏ ma mị bấy giờ đang từ trên cao nhìn xuống, quan sát người vừa tới với cảm giác uy hiếp, lạnh lùng và oai nghiêm.
Trái ngược hẳn với hình người hiền hòa nhã nhặn. Ngu Tuế mặt không đổi sắc lùi về sau hai bước: “Đã quấy rầy Bệ hạ, thần thiếp đi ngay đây.”
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nguyên hình của Hồ ly, thầm cảm thán đúng là Hồ yêu có khác, quả thật xinh đẹp không gì sánh được.
“Lại đây.” Lúc Ngu Tuế định đi thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Vẫn với ngữ điệu ôn tồn như xưa.
Ngu Tuế ngẩng đầu nhìn Hồ ly choán hết bể tắm, cất bước từ từ đi sang. Hồ ly đang nằm nghiêng chợt đứng dậy, che đi ánh sáng trong điện từng chút một, tạo thành một chiếc bóng khổng lồ sau lưng Ngu Tuế.
Nước đổ xuống khiến cánh hoa rải trên nước cứ chao lượn mãi, có không ít cánh hoa màu hồng phấn dính trên người Hồ ly, lúc nó vẩy nước, những cánh hoa ấy cũng bị văng xuống.
Khi Ngu Tuế nghiêng đầu tránh nước bắn vào, Hồ ly đã đi tới cạnh áo nhìn nàng, một lát sau mới cúi đầu cắp nàng vào trong bể tắm.
Hồ ly dịch một đuôi, nhín ra chút không gian trong chiếc bể tắm to đùng, thả Ngu Tuế vào.
Nàng chớp mắt, phó mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
Thân thể nhỏ nhoi của nàng hoàn toàn không thể phản kháng con vật khổng lồ trước mặt.
“Ngâm nhiều một chút, tốt cho vết thương trên lưng nàng” Hồ ly nói.
Đoạn, nó lại quay về dáng vẻ lười biếng nằm nghiêng lúc trước.
Ngu Tuế bị Hồ ly cuộn vào lòng, xung quanh đều là Hồ ly, trước mặt là chân, sau lưng là đuôi, mà không gian nàng có thể hoạt động chẳng dài quá một cánh tay. Nước trong bể sâu đến ngực nàng, không phủ hết phần lưng. Ngu Tuế đang ngơ ngác đứng đó thì nghe Hồ ly ra lệnh: “Cởi áo ra mà ngâm.”
Ngu Tuế: “...”
Ngài làm thế khác gì giở thói lưu manh?
Nhưng nhìn con hồ ly uy nghiêm trước mặt không thấy giống lưu manh cho lắm, khí thế áp bức của nó khiến người ta rất dễ thần phục nghe lời.
Cũng không phải chưa bị nhìn bao giờ.
Nó chỉ là một con hồ ly. Ngu Tuế lười kháng cự, sau đó cởi áo, ngâm phần lưng vẫn còn đầy vết thương vào nước.
Nàng vừa ngồi xuống đã ngồi lên đuôi hồ ly, một cái đuôi khác quấn lấy eo nàng, nhìn từ góc trên bờ sẽ thấy nàng như bị đuôi hồ ly nuốt trọn chỉ lộ ra một đầu đen.
Ngu Tuế thầm nói ngài chỉ bảo ta ngâm một chút chứ chưa nói muốn lấp kín ta.
Nhưng không thể không thừa nhận, cái đuôi hồ ly của Tân đế mang đến xúc cảm rất tuyệt. Ngu Tuế cứ thế nằm lên đuôi nó nhắm mắt ngủ. Cặp mắt ánh đỏ ma mị thấy vậy thì hơi nheo lại, mỉm cười sâu xa.
Ngu Tuế cảm thấy rất bình yên khi ở bên Hồ ly, sự mỏi mệt trong sâu thẩm linh hồn đều tiêu tan không ít khiến cõi lòng nàng nhẹ nhàng hẳn, giấc ngủ này rất sâu.
Lúc tỉnh lại đã là chiều hôm sau, nàng phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, chẳng có ai bên cạnh.
Cung nữ giải thích: “Hôm nay Bệ hạ đã khỏe nên tới ngục giam thẩm vấn chuyện hạ độc. Hiền phi và Tô tài tử hạ độc vào đồ ăn của nương nương nên đã bị kết tội rồi”.
Ngu Tuế gật đầu, nghe nói chúng mỹ nhân tới thăm hỏi nàng, bấy giờ mới đứng dậy ra điện trước, phát hiện đám mỹ nhân này khuôn phép hơn hôm mới gặp nhiều, có người còn lộ vẻ thấp thỏm sợ hãi.
Xem ra đã bị một loạt hành động của Khương Trạch Dụ dọa sợ.
Hậu cung vốn đông vui nhộn nhịp, chưa đến nửa tháng đã vơi đi dăm ba phi tần. Ngu Tuế cứ tưởng những người còn lại sẽ an phận một thời gian, không ngờ nàng đúng là xem nhẹ sức chiến đấu của đám mỹ nhân rắn rết này.
Ban đêm có một Chiêu nghi ngắm hoa bên hồ không hiểu sao lại rơi xuống nước chết đuối.
Vị Tiệp dư nào đó nuôi mèo bỗng nó lại nổi điên cào một đường sâu hoắm lên khuôn mặt xinh đẹp.
Sau đó một đám tới điện Phượng Loan khóc lóc ầm ĩ đòi Ngu Tuế phân xử.
Ngu Tuế dõi mắt nhìn đám mỹ nhân ầm ï mà mệt muốn chết, lia lưỡi tới chỗ viên thuốc độc giấu trong kẽ răng, đang phân vân có nên cắn xuống không thì Khương Trạch Dụ đã quay lại.
“Hoàng hậu cần tĩnh dưỡng, các ngươi tới đây ẩm ĩ làm gì?” Chỉ một câu của Khương Trạch Dụ đã dọa đám mỹ nhân chạy trối chết. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngu Tuế thấy đám phi tần đi rồi mới mệt mỏi nằm nhoài ra bàn, uể oải chớp chớp mắt.
Khương Trạch Dụ thấy vậy thì buồn cười, bước tới xoa đầu nàng, ra lệnh cho cung nữ: “Dâng cơm.”
Ngu Tuế đã không ăn gì suốt một ngày đêm, Khương Trạch Dụ về vừa khéo lấp đầy bụng, nghe y kể hôm nay đã xử lý xong chuyện hạ độc, đơn giản là ai nên giết thì giết, ai nên phạt thì phạt.
Khương Trạch Dụ nói: “Nếu trong vòng một tháng cả hậu cung chỉ còn lại mỗi Hoàng hậu, không biết lúc ấy nàng có thấy buồn chán cô đơn không.”
Ngu Tuế: “...”
Nghe kìa, đó có phải lời củacon người không?
Nếu chỉ còn mỗi mình ta thì người buồn chán là ngài mới đúng!
Nàng chẳng có chút hứng thú đấu đá nào, còn Khương Trạch Dụ đã nghĩ kỹ xem muốn đám mỹ nhân trong hậu cung diệt sạch kiểu gì. Đúng là chẳng phải người.
Dựa theo kế hoạch của Khương Trạch Dụ, sau đó hầu như ngày nào hậu cung cũng có chuyện. Đám mỹ nhân nghi ngờ bẫy rập lẫn nhau, từ cãi cọ công khai cho tới giở chiêu trí mạng sau lưng.
Có người cá biệt muốn ra tay với Hoàng đế bèn hỏi thăm xem con đường nào
Hoàng đế đi qua mỗi ngày để tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ v.v... nhưng tối nào Hoàng đế cũng tới điện Phượng Loan qua đêm, vì thế đám phi tần suốt ngày chạy tới điện Phượng Loan.
Ngu Tuế nghe đám mỹ nhân cãi vã chỉ thấy ngu người, thỉnh thoảng tức quá họ sẽ khóc lóc xin “Hoàng hậu nương nương phán một câu công bằng" hoặc là “Hoàng hậu nương nương phải làm chủ cho thần thiếp” v.v... Sau đó Ngu Tuế sẽ cầm bút lề mề viết.
Đợi nàng viết xong, đám phi tần đã cãi sang chuyện khác là một Hoàng hậu câm, Ngu Tuế thấy nẫu hết cả ruột.
Số lượng phi tần trong hậu cung nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy ngày càng giảm, đám người còn lại bắt đầu ôm nhau run bần bật, nhưng Khương Trạch Dụ rất biết cách bỡn cợt người khác, luôn làm ít chuyện khơi gợi dã tâm và lòng tham của họ khiến họ làm chuyện rồ dại. Ngu Tuế cảm thấy Khương
Trạch Dụ chơi rất vui, nhưng chắc chắn là đám mỹ nhân kia không thấy vui.
Có ngày nàng không kì được hỏi: “Bệ hạ làm thế, gia đình bọn họ không có ý kiến gì sao?”
Khương Trạch Dụ cười nói: “Ngày nào lên chầu cũng bàn chuyện này, nhưng ý kiến duy nhất có thể giải quyết chuyện này là... sau này không ai dám đưa con gái vào cung nữa.”
Đã thế này còn đưa con gái vào cung thì phải căm ghét nó cỡ nào chứ. Bấy giờ lại có phi tần nương mượn cớ tặng quà đã thỉnh thoảng xin gặp Hoàng đế, Khương Trạch Dụ không gặp.
Vị Chiêu nghi ấy tối nào cũng tới, dù bị từ chối cũng không nhụt chí, kiên trì đến độ Ngu Tuế phải cảm thán: “Nàng thích Bệ hạ thật lòng.”
“Sao?” Khương Trạch Dụ nhướng mày, thoáng ngạc nhiên, “Bọn họ làm gì có ai thích ta, sở dĩ Lưu chiêu Nghi ngày nào cũng tới là vì muốn lấy lòng nàng”
Đến lượt Ngu Tuế kinh ngạc, “Lấy lòng ta làm gì?”
Khương Trạch Dụ cười nói: “Trong suy nghĩ của họ, sự sủng ái của ta tượng trưng cho quyền lực, bọn họ cũng chỉ muốn thứ quyền lực to lớn đó thay vì tình yêu, nên ta mới tuyển bọn họ vào cung.”
Ngu Tuế nghĩ ngợi, đã ngộ ra, mấy chuyện tình xa xưa giữa Hồ yêu và người phàm phần lớn đều không có kết thúc tốt đẹp, nếu không phải yêu mà không được đáp lại thì cũng kẻ chết người bị thương, khó trách tiêu chuẩn tuyển phi lại là không thích y.
Thấy mặt Ngu Tuế hiện vẻ thấu hiểu, Khương Trạch Dụ bỗng tò mò hỏi: “Ta biết bọn họ không thích ta, nhưng lại chẳng rõ nàng có thích ta không” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ai bảo hắn chỉ không nghe thấy tiếng lòng của Ngu Tuế chứ.
Khương Trạch Dụ thoáng sửng sốt rồi cười ngay, nét mặt dịu dàng hơn hẳn bình thường, thoạt trông vô cùng vui sướng. Y dang tay ôm Ngu Tuế vào lòng hôn thỏa mới buông.
Ngu Tuế mặc kệ y, bị hôn xong nên làm gì thì làm đó, chẳng bị ảnh hưởng gì.
Tối nay trăng lại tròn.
Khương Trạch Dụ lại lộ đuôi, ăn tối xong y hỏi: “Ta muốn tới bể tắm, Hoàng hậu có muốn đi chung không?”
Ngu Tuế ngồi trên giường, đang định cởi đồ đi ngủ, nghe vậy thì ngẩn ra.
Khương Trạch Dụ mỉm cười nhìn nàng. Ngu Tuế dè dặt hỏi: “Bệ hạ... là một con Hồ ly thích ngâm bồn à?”
---Đọc full tại Truyenfull.vn--- Khương Trạch Dụ: *...”
Nói theo cách nào đó thì đúng thế.
Ngu Tuế thấy mặt y bỗng hiện vẻ cao thâm khó lường, cảm thấy câu mình vừa nói có khi chọc trúng tim đen của Hồ ly, bèn sửa sang xống áo đứng dậy nói: “Đi chung đi.”
Bấy giờ Khương Trạch Dụ mới híp mắt cười.
Sau một tháng, vết thương trên lưng Ngu Tuể đã tróc vảy, một số vết sẹo nhiều năm đã mờ đi. Vết sẹo tróc vảy trông hồng hồng nhưng rất rõ ràng.
Ngu Tuế vẫn bị ra lệnh cởi áo ngâm nước nóng, nàng ngả người trên cái đuôi to mơ màng sắp ngủ, phần lưng ngửa lên, đưa tay gối đầu, lúc mí mắt đánh nhau thì Hồ ly vốn nằm nghiêng bên cạnh bỗng quay sang, cúi đầu phà hơi lên lưng nàng khiến nàng nhột nhạt.
Khương Trạch Dụ bỗng thẩy chướng mắt mấy vết sẹo đó, vì thế cúi đầu lè lưỡi liếm. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngu Tuế: “…”
Nàng bị kích thích đến tỉnh cả ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT