Chính Triệu Y Nguyệt cũng không ngờ mình lại to gan như thế, cũng có thể là vì Rồng vàng quá dung túng nàng khiến nàng bắt đầu được nước lấn tới.

Hôn xong thấy Rồng vàng vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì, nàng mới nhận ra chuyện mình vừa

làm to gan lớn mật nhường nào.

Triệu Y Nguyệt giơ tay lên thề thốt hối lỗi: “Vừa rồi ta trót kìm lòng không đặng!”

Rồng vàng xách nàng về, Triệu Y Nguyệt bị bắt xoay người sang chỗ khác, không nhìn thấy cảm xúc trong mắt nó, chỉ nghe giọng nói điểm tĩnh như thường của nó vang lên: “Ta cho phép ngươi làm chuyện bẩn thỉu này với ta.”

Triệu Y Nguyệt: Bẩn thỉu chỗ nào hả?

Nàng xoay đầu toan giải thích, nhưng lời chực đến miệng lại sực nghĩ nhỡ chuyện này là bẩn thỉu trong mắt loài rồng thì sao, dẫu sao người ta cũng là rồng mà.

Chuyện này cứ vậy mà lập lờ chấm dứt.

Triệu Y Nguyệt vừa đáp đất liền đưa con thỏ tuyết trong tay cho Rồng vàng, nàng phát hiện Rồng vàng rất coi trọng cảm giác nghi thức. Sau khi cởi bỏ hiểu lầm, Rồng vàng vốn có thể tự lấy thỏ tuyết về, nhưng nó lại khăng khăng bất Triệu Y Nguyệt đích thân đi lấy về đưa cho nó.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------

Triệu Y Nguyệt thầm nói với chính mình, đây là một con rồng mắc bệnh sạch sẽ, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có dục vọng chiếm hữu cao và rất coi trọng nghi thức. 

Sau vài ngày không tới, nay Rồng vàng quan sát phòng nàng một lượt, cuối cùng dừng lại trên bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm mớ tranh.

Trên đó vẽ rất nhiều thứ mới lạ mà nó chưa thấy bao giờ.

“Cho ngài đấy” Triệu Y Nguyệt nói.

Rồng vàng bèn cầm tất.

Triệu Y Nguyệt cũng không biết vì sao mà mỗi lần Rồng vàng cầm thỏ tuyết nàng nặn và tranh nàng vẽ đi thì nàng đều có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Không ngờ đời này có thể nhìn thấy rồng. Lại còn được làm bạn với rồng nữa.

Triệu Y Nguyệt nặn thỏ tuyết, không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Rồng vàng kể sát mái hiên gần chỗ nàng, cúi đầu xem tranh, nghe vậy bèn ngẩng lên nhìn nàng một cái, thấy không có việc gì lại gục đầu xem tiếp.

Tuyết trong sân đã tan hết, cảnh vật bị tuyết trắng che phủ dần dần lộ ra. Triệu Y Nguyệt lấy tuyết ở bàn chân Rồng vàng nặn vài con chuột Chichilla che dù.

Đến khi Triệu Y Nguyệt năn xong, vừa đứng dậy duỗi người thì thấy Thúy Liễu bê hộp đồ ngọt vào.

Triệu Y Nguyệt lén nhìn sang Rồng vàng đang say sưa ngắm tranh bên cạnh. Thúy Liễu không hay biết gì mà đặt hộp đồ ngọt xuống bàn, rồi nói với Triệu Y Nguyệt với giọng hơi rầu rầu: “Nương nương, vừa rồi em nhận được thư của phu nhân trong phủ gửi đến, bảo Thiệu công tử cứ nằng nặc tìm ngài, phu nhân sợ ngài ấy làm chuyện rồ dại nên bảo mai ngài hãy gặp rồi tự nói rõ cho ngài ấy hay”

Triệu Y Nguyệt nhận thư từ Thúy Liễu, mở ra đọc, nhớ lại tình tiết này.

Do quận chúa Triều Dương và nhà nữ chính gây áp lực khiến nàng sợ chuyện gả thay bị lộ, tự ý ra Đông cung đi gặp thanh mai trúc mã Thiệu công tử.

Tình cờ Thiệu công tử lại là bạn thân của Tam hoàng tử Tiêu Đình. Khi chuyện nữ chính đi gặp trúc mã bị Thái tử phát hiện, y hoài nghi nàng theo phe Tam hoàng tử, vì thế nuôi ý định giết nữ chính.

“Nương nương, thế chúng ta có đi không ạ?” Thúy Liễu chần chừ nói, “Nếu Thiệu công tử biết ngài lấy Thái tử chắc sẽ không chịu để yên đâu, nếu không có chuyện này thì hẳn ngài và Thiệu công tử đã...”

Triệu Y Nguyệt ra dấu im lặng, Thúy Liễu bấy giờ mới bịt miệng nhìn quanh quất, thấy không có ai thì khẽ thở hắt ra, mà Rồng vàng vốn tập trung ngắm tranh chẳng biết đã nhìn sang hai kẻ phàm đang nói chuyện với nhau dưới mái hiên từ bao giờ.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------

Nàng hỏi: "Ngày mai là ngày mấy?”

Thúy Liễu đáp: “Vừa đúng rằm tháng Giêng.” 

Triệu Y Nguyệt gật đầu: “Ta sẽ đi.”

Thúy Liễu nhìn nàng với vẻ lo lắng nhưng không dám lắm lời, khom người lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho nàng,

Triệu Y Nguyệt lấy lá thư gấp tới gấp lui, xếp được một con hạc giấy thì xoay người đưa cho Rồng vàng.

Rồng vàng gõ gõ móng vuốt vào nó, bắt bẻ: “Đổi tờ khác mà gấp.”

Không thích tờ này.

Triệu Y Nguyệt vào phòng tìm một tờ giấy không quá mềm, vừa tìm vừa hỏi: “Mai là rằm tháng Giêng, trần thế sẽ nhộn nhịp lắm, ngài có đi dạo phố không?”

Ánh mắt Rồng vàng đuổi theo nàng, không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi muốn đi à?”

“Vâng” Triệu Y Nguyệt cười rạng rỡ như con cáo nhỏ, “Ta chẳng ham cứu vớt Thái tử, cũng không thích hành hạ bản thân, nên ta muốn giải quyết Tam hoàng tử trước, để hắn biết quan hệ giữa quận chúa Triều Dương và Thái tử.”

Phải khiến Tiêu Đình thôi yêu hèn mọn, tập trung tranh giành ngôi vị Hoàng để với Thái tử mới được.

Đoạn, Triệu Y Nguyệt đột nhiên hỏi: “Ngài cảm thấy

Hoàng đế tương lai của Đại Cần sẽ là Tam hoàng tử hay là Thái tử?”

Rồng vàng lạnh mặt đáp: “Chỉ cần là huyết mạch hoàng thất Đại Càn là được.”

Triệu Y Nguyệt tò mò hỏi: “Chẳng phải người ta bảo Hoàng đế Đại Càn phải nhận được sự ủng hộ của ngài à?”

Rồng vàng không đáp, im lặng một lát mới nói: “Chẳng qua rất lâu về trước, ta đã lập khế ước với kẻ kia sẽ bảo vệ Đại Càn bất diệt đến ngày Đại Càn không cần ta nữa mà thôi."

Nó đã ngăn chặn rất nhiều thiên tai, đủ để Đại Càn không diệt vong vì thiên tai địch họa, còn chuyện tranh quyển đoạt vị trong hoàng thất thì nó chẳng buồn quan tâm.

Triệu Y Nguyệt nghe ra điểm chính, vừa đưa con hạc giấy trong tay cho nó vừa dè đặt ướm hỏi: “Ý ngài là... khế ước này có thể xóa bỏ?”

Điều kiện xóa bỏ khế ước là đến khi Đại Càn không cần nó nữa?
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------

Rồng vàng nghiêng đầu nhìn nàng, sau khi một người một rồng im lặng nhìn nhau một lát, Rồng

vàng cúi đầu ngậm lấy con hạc giấy nàng dâng bằng hai tay, giương đầu bay lên trời.

Triệu Y Nguyệt đối mắt nhìn Rồng vàng bay lẫn vào mây, khuất khỏi tầm mắt.

Nàng khế xoa xoa tay, vừa rồi cứ như bị cắn. Tuy răng nanh Rồng vàng chỉ hơi đè vào tay nàng, dằn sức không khiến nàng bị thương nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ lực cắn.

Nhớ lại khoảnh khắc bị cắn kia, bỗng dưng nàng lại thấy nóng mặt.

Triệu Y Nguyệt giơ tay vỗ vỗ mặt.

Mày điên rồi à? Sao bị rồng căn lại đỏ mặt? Chỉ bị cắn vào tay mà mày rung động cái gì hả?

Người ta là rồng đấy! Rồng vàng đấy! Thần đấy!

Triệu Y Nguyệt ôm mặt về lại giường, bắt đầu tự hỏi ngày mai nên làm thể nào.

Mấy ngày lễ lớn như rằm tháng Giêng thường sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nếu trên con đường rợp ánh đèn lồng không xuất hiện cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng có cảnh đôi nam nữ phải lòng nhau từ ánh nhìn đầu tiên khi chạm mắt giữa đám đông náo nhiệt.

Tình tiết khuôn sáo ấy cứ lặp đi lặp lại mãi.

Triệu Y Nguyệt khoác áo choàng, rón ra rón rén đi ra từ cổng sau Đông cung.

Nàng có thể thuận lợi đi như thế là nhờ quan thị nữ đã đút lót cho bọn lính gác, đơn giản là vì quận chúa Triều Dương muốn nàng ra ngoài trót lọt.

Thúy Liễu không yên tâm về Triệu Y Nguyệt chút nào, rất muốn đi cùng nàng nhưng lại bị Triệu Y Nguyệt từ chối, khăng khăng bắt nàng ta ở lại.

Triệu Y Nguyệt nghĩ bụng mình tính đi chơi với Rồng vàng tiện thể làm chút chuyện xấu, hơi đâu mang

Tuy tối qua Rồng vàng không hồi đáp nàng, cũng chẳng hứa hẹn gì, nhưng không hiểu sao Triệu Y Nguyệt lại đoan chắc Rồng vàng sẽ tới tìm nàng.

Đi được một đoạn, Triệu Y Nguyệt thấy một chiếc xe ngựa đậu ven đường, rồi đứa hầu gái thân tín của Lưu thị cung kính mời nàng lên xe, đưa nàng tới chỗ hẹn.

Dọc đường, Triệu Y Nguyệt lén xốc rèm xe lên nhìn ra ngoài, phố xá đúng là nhộn nhịp thật, nhưng nếu sơ ý sẽ lạc ngay, hoàn toàn không tìm thấy lối về.

Đêm Rằm tháng Giêng năm nay có rất nhiều thuyền hoa, mà Triệu Y Nguyệt cần lên con thuyền to nhất trong số đó.

Lúc này thuyền vẫn chưa rời bến, Triệu Y Nguyệt được đứa hầu gái dẫn đường, tránh khỏi đám đông lên thuyền, xung quanh vô cùng ồn ào, những người nàng trông thấy dọc đường đều là kẻ không giàu cũng sang.

Triệu Y Nguyệt được đưa lên một góc tối trên thuyền, đứa hầu gái bảo: “Nương nương ở đây chờ một lát nhé, để nô tì gọi công tử

Lát nữa ả đâu chỉ gọi trúc mã Thiệu công tử mà còn gọi cả Thái tử tới “bắt gian” nữa.
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------

Biết rõ hướng phát triển của. cốt truyện, Triệu Y Nguyệt bèn xách váy rón rén rời khỏi chỗ đó, vừa tới chỗ sáng đèn thì bắt gặp một đám người đang cười nói đi tới, lúc nàng vội vã nấp thì một cọng râu rồng buông xuống bờ vai nàng. Sau đó, dẫu Triệu Y Nguyệt đứng ngay giữa lối đi nhưng đám người kia lại cứ thế đi thẳng như chẳng hề nhìn thấy nàng.

Triệu Y Nguyệt khế thở phào, cởi mũ xuống ngoái đầu nhìn lại, thấy Rồng vàng đang dẫm lên thuyền hoa cúi đầu nhìn nàng, trông nó nhỏ hơn lúc dẫm lên hoàng cung, nhưng trong mắt người trần thì vẫn là một quái vật khổng lồ.

Rồng vàng ngâm đuôi trong nước, cái chân đang dẫm trên đầu thuyền không kiên nhẫn mà mài xuống, có vẻ nó không thích nơi này lắm nhưng không kêu ca gì mà chỉ nhìn Triệu Y Nguyệt.

Vì không nghe tiếng mài móng nên Triệu Y Nguyệt không biết tâm tư nó ra sao, đành đưa tay vuốt ve râu rồng rồi đưa mấy bức tranh vừa vẽ hôm nay cho nó.

Triệu Y Nguyệt nói: “Ta đoán ngài sẽ tới tìm ta nên đã mang theo chúng, ngừa khi ngài thấy chán.”

Bấy giờ Rồng vàng mới vui lên một chút.

Triệu Y Nguyệt tàng hình đạo một vòng trên thuyền hoa, đến ban công trên lầu thì thấy quận chúa Triều Dương và Tiêu Vũ đang ngắm đèn hoa trong phòng riêng.

Một thị nữ vội vàng đi vào, thấy Tiêu Vũ cũng ở đó mới hấp tấp dừng lại, đưa mắt ra hiệu cho quận chúa Triều Dương.

Tiêu Vũ khế nhướng mày, nhưng vẫn không buông cánh tay đang ôm quận chúa

Triều Dương ra.

“Có chuyện gì?” Quận chúa Triều Dương hỏi.

Thị nữ khẽ bẩm: “Vừa rồi con thấy Thái tử phi ở dưới lầu.”

Quận chúa Triều Dương ngạc nhiên, bụm miệng thốt lên: “Sao cơ?”

Nét mặt Tiêu Vũ hơi là lạ, thị nữ lại nói tiếp: “Hình như Thái tử phi đi gặp Tam hoàng tử.”

“Sao bọn họ.” Quận chúaTriều Dương làm bộ không hay biết gì, ngoảnh đầu nói với Tiêu Vũ, “Chàng ở đây chờ nhé, ta đi xem sao.”

Nhưng Tiêu Vũ lại sầm mặt đi ngay xuống lầu, quận chúa Triều Dương thấy vậy thì nhoẻn môi, tà tà cất bước đuổi theo.

Chà, cắn câu rồi.

Lần đầu Triệu Y Nguyệt làm chuyện xấu nên thấy khá phấn khích, nàng kích động dựa lưng vào ban công, vịn tay lấy thế ngả người ra sau, chẳng ngờ lại bị Rồng vàng dùng chân đẩy về trước vì sợ nàng ngã.

“Phải dụ Tiêu Đình tới đây mới được.” Triệu Y Nguyệt xuống lầu, tìm thấy Tiêu Đình đang đứng cạnh Thiệu công tử.

Theo nguyên tác, Thiệu công tử là một người tốt, có ý với nữ chính, chưa bao giờ từ chối yêu cầu của nàng. Vì thế Triệu Y Nguyệt lợi dụng tình cảm Thiệu công tử dành cho nữ chính để nhờ chàng dẫn Tiêu Đình tới căn phòng trên lầu: “Bất kể có chuyện gì xảy ra, hai người cũng đừng lộ mặt nhé.”

Thiệu công tử thấy nàng chẳng những nghiêm túc mà còn khóc nức nở như vậy thì không nỡ từ chối, bèn thuyết phục Tiêu Đình đi lên lầu thuyền hoa, là tầng mà quận chúa Triều Dương đã bao trọn.

Triệu Y Nguyệt dụi mắt, dụi đến đỏ ngầu, khiến khuôn mặt của nàng trông càng đáng thương động lòng

người.

Rồng vàng ngắm tranh say mê, không hứng thú gì với sự ồn ã trần thế.

Tiêu Vũ đi “bắt gian" ra về tay không, dẫn theo quận chúa Triều Dương đẩy hoang mang lên lầu, vừa tới

khúc cua thì gặp Triệu Y Nguyệt đang đứng trên hành lang với đôi mắt đỏ hoe.

“Sao.” quận chúa Triểu Dương ngớ ra, Tiêu Vũ tiếp lời ả hỏi hết câu, “Sao ngươi lại ở đây?”

Tiêu Đình vốn đang ở trong phòng đợi đến sốt ruột, vừa nghe thấy giọng hai kẻ này thì đờ người ra.

Triệu Y Nguyệt bấy giờ mới nhập vai nữ chính đau khổ trong truyện. Nàng rưng rưng nước mắt, nhìn Tiêu Vũ bằng ánh mắt ai oán mà nói: “Nay là rằm tháng Giêng, ta cứ tưởng chàng sẽ đi dạo

phố cùng ta, không ngờ chàng vẫn chọn quận chúa Triều Dương.”

Tiêu Vũ bước tới, trông đầy vẻ uy hiếp, còn quận chúa Triều Dương cạnh y nghe vậy lại không vui.

“Ai cho ngươi tới đây?” Tiêu Vũ vừa dứt lời đã thấy Triệu Y Nguyệt kể trâm vào cổ quát lớn, “Ngài đừng tới đây!”

Tiêu Vũ dừng bước, ngay cả Rồng vàng đang nghiêm túc ngắm tranh cũng quay đầu nhìn sang.

Quận chúa Triều Dương cười nhạo nàng: “Triệu Y Nguyệt, ngươi đang làm gì vậy?”

“Điện hạ.. Chẳng phải ta mới là Thái tử phi của ngài ư? Triệu Y Nguyệt uất ức hỏi.

Quận chúa Triều Dương thấy quá chối tai, giận dữ mắng: “Chẳng qua ngươi chỉ là kẻ tội đồ gả thay chị mình thôi

Triệu Y Nguyệt muốn chọc tức quận chúa Triều Dương, để ả bộc lộ dục vọng chiếm hữu Tiêu Vũ càng nhiều cho Tiêu Đình nghe càng tốt, bèn nói: “Điện hạ, ngài biết vì sao ta lại chấp nhận mạo hiểm gả thay chị mình không? Đó là vì thuở bé ta may mắn được trông thấy điện hạ một lần, kể từ đó trong lòng ta chỉ có mỗi hình bóng điện hạ! Dù người ngoài chửi rủa ngài thế nào, ta vẫn yêu ngài không đổi, có chết cũng muốn ở cạnh ngài thêm mấy ngày!”

Tiêu Vũ nghe nàng bộc bạch đầy tuyệt vọng mà ngơ ngẩn, một cảm xúc lạ lẫm lan tràn cõi lòng y, bàn tay khuất trong áo của y bất giác siết lại.

Triệu Y Nguyệt... thích y ư?
----- Đọc full tại Truyenfull.vn ------

“Ta đã yêu Điện hạ suốt mười năm! Cuối cùng ta cũng có cơ hội ở bên ngài, nhưng vào cái đêm đôi ta thành thân, người động phòng với ngài lại là quận chúa Triều Dương!” Triệu Y Nguyệt nức nở hỏi Tiêu Vũ, “Điện hạ, ngài có thấu khi ấy cõi lòng ta tan nát nhường nào chăng?”

Tiêu Đình trong phòng: *...”

Thiệu công tử khiếp sợ: “..”

Có lẽ lúc này đây, Tam hoàng tử mới là người tan nát cõi lòng nhất.

Quận chúa Triểu Dương không nhịn nổi nữa, bước tới chỉ thẳng vào mặt Triệu Y Nguyệt quát: “Ngươi câm ngay! Đừng hòng dùng thủ đoạn này cướp Điện hạ khỏi tay ta! Chuyện giữa chúng ta không tới lượt một người ngoài như ngươi chõ mũi vào"

Triệu Y Nguyệt cố tình làm lơ ả, nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt xé lòng, thấy mặt mày y luôn u ám thì cũng chẳng buồn đoán ý y, dù sao nàng càng diễn càng nhập tâm: “Ta cho rằng ta có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân để Điện hạ đoái trông, ngài chỉ liếc nhìn ta một cái ta cũng thỏa nguyện, ngài chỉ nói với ta một câu cũng khiến ta vui vẻ cả ngày, đến tối đi ngủ đều nhớ đi nhớ lại khoảnh khắc ấy.”

“Nhưng ta lại biết quan hệ của ngài và quận chúa Triều Dương. Ngày hôm ấy ở vườn mai, lúc quận chúa Triều Dương nhắc chuyện đêm động phòng với ta, ta sợ Tam hoàng tử nghe thấy mới tát nàng, không ngờ Điện hạ chẳng hề hỏi han đã thay quận chúa đánh ta.”

Tiêu Đình đứng trong phòng siết tay thành nắm đấm đến nổi gân xanh nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

Quận chúa Triều Dương cả giận quát: “Ngươi câm ngay!”

Triệu Y Nguyệt lại dứ trâm lên cổ uy hiếp, khiến quận chúa Triểu Dương đang bước tới phải dừng lại, chỉ biết đứng đó tức hận. “Ngươi có làm bộ đáng thương cỡ nào thì ta cũng không nhường Điện hạ cho ngươi đâu!”

“Ta thích ngài thế đấy, dù biết trong lòng ngài chỉ có Quận chúa, cũng đã dặn lòng buông bỏ, nhưng quãng thời gian ngài bị bệnh nặng ta mới nhận ra mình không thể rời xa ngài được. Ta cho rằng ta cố gắng như vậy, ít nhất có thể khiến ngài nhìn ta thêm một cái, nhưng không ngờ...

Hôm nay ngài vẫn ở bên Quận chúa!” Triệu Y Nguyệt lên án Tiêu Vũ xong, rốt cuộc cũng để mắt tới quận

chúa Triều Dương đang tức điên, “Mà này Quận chúa, chẳng phải ngài còn có Tam hoàng tử sao?”

Quận chúa Triều Dương oán hận: “Liên quan gì tới hắn! Nếu không tại hắn thì ta đã có thể ở bên Điện hạ từ lâu rồi, làm gì đến phiên ngươi!"

Triệu Y Nguyệt lau nước mắt, nhưng trong bụng lại cười ra tiếng, đến lúc này mà Tiêu Đình còn không tỉnh ngộ thì đúng là hết cứu nổi.

Tiêu Vũ lạnh lùng hỏi: “Nói xong chưa?”

Triệu Y Nguyệt sụt sịt, làm bộ làm tịch cười gượng: “Nếu không có được tình yêu của Điện hạ, ta sống còn nghĩa lý gì."

Dứt lời bèn vứt cây trâm xuống, ngả người ra chỗ rào. chắn, Tiêu Vũ vừa thò tay ra khỏi áo toan giơ ra kéo nàng thì dừng lại, đưa ánh mắt u ám nhìn Triệu Y Nguyệt ngã xuống rồi được Vệ Thất dùng khinh công bay vụt tới cứu.

Vệ Thất thấy Tiêu Vũ xuống lầu thì cúi đầu bẩm báo: “Đã ngất xỉu.”

Tiêu Vũ bước tới đón lấy Triệu Y Nguyệt trong tay hắn, lạnh mặt nói: “Về thôi.”

Triệu Y Nguyệt đang giả vờ bất tỉnh lại bỗng dưng nghe thấy tiếng Rồng vàng mài móng, suýt nữa thì hết diễn kịch nổi, chỉ biết âm thầm cầu nguyện: Tên hèn mọn Tiêu Đình kia tốt nhất là giác ngộ cho mình! Nếu không thật có lỗi với kỹ năng diễn xuất đỉnh cao tối nay của mình!

HẾT CHƯƠNG 10



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play