Sáng hôm sau.
Từ sau lần ngất đi trong vòng tay của Trần Hoa Minh Nhất.
Ngải Tịch cô đã nhốt chính mình trong phòng ba ngày liên tiếp, không ăn không uống gì.
Mẹ cô và Trần Hoa Minh Nhất hết lời khuyên bảo nhưng cô vẫn không mở cửa.
Sắc mặt cô hiện tại trắng bệch.
Không còn chút sức lực.
Ngải Tịch đang ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ.
Nhớ lại những hồi ức tươi đẹp giữa cô và Hắc Mộc Thần.
Ánh mắt cô lại dừng đến khung ảnh trên đầu giường, một cặp đôi yêu nhau mặn nồng thắm thiết ôm lấy nhau, trao cho nhau tình yêu thật thơ mộng.
Ngày nào cô cũng thế, cứ nhìn đến khung ảnh đó tim cô lại đau, nước mắt không kìm được mà rơi xuống thật nhiều, thật nhiều...
Hôm nay lại sắp có mưa.
Ngải Tịch chỉ mong sao có thể trời quang mây tạnh một chút được không?
Cô sợ bầu trời u ám này.
Đây có lẽ là điềm không lành đối với cô.
Tay cô đang cầm khung ảnh đột nhiên rơi xuống, vỡ tan bành.
Ngải Tịch bàng hoàng vội ngồi xổm xuống nhặt lấy.
Mảnh vỡ thủy tinh đâm vào cô, máu tươi chảy ra từng hồi.
Lòng cô có dự cảm không lành.
Đang loay hoay nhặt lại khung ảnh.
Trần Hoa Minh Nhất và Lâm Cát Tường đập mạnh cửa kêu cô.
" Tiểu Tịch, cậu mau ra ngoài đi.
Hắc Mộc Thần có chuyện rồi! ".
Tiếng của Trần Hoa Minh Nhất vang lên thất thanh.
Ngải Tịch hốt hoảng mở cửa.
Câu đầu tiên cô hỏi là: " Cậu nói cái gì? Anh ấy gặp chuyện gì chứ? ".
Trần Hoa Minh Nhất thấy bộ dạng của cô thì có phần sợ hãi.
Bỗng chốc im lặng.
Ngải Tịch thì lòng như lửa đốt, vội đặt tay lên vai Trần Hoa Minh Nhất mà lay mạnh.
" Cậu nói đi chứ, anh ấy có chuyện gì? Hắc Mộc Thần sao rồi? ".
Cô nức nở lên tiếng.
Lời nói của Trần Hoa Minh Nhất còn có chút ngập ngừng.
" Anh ấy..anh ấy bị tai nạn.
Hiện tại đang được cấp cứu tại bệnh viện.
Đã ba ngày rồi..".
Tay đang đặt trên vai Trần Hoa Minh Nhất nhất Ngải Tịch dần dần buông thõng.
Mặc kệ vết thương đang chảy máu không ngừng ở đầu ngón tay.
Cô chạy một mạch ra khỏi phòng.
Phóng lên xe lao điên cuồng về phía bệnh viện.
Lâm Cát Tường và Trần Hoa Minh Nhất thất thểu gọi cô.
" Tiểu Tịch, Tiểu Tịch..".
Nhưng đã không thấy bóng dáng cô nữa.
Đã ba ngày họ mới biết tin, Ngải Tịch nghĩ chắc chắn Hắc Thị đã phong tỏa tin tức về việc này.
...
Bệnh viện.
Ngải Tịch nhanh chóng hỏi thăm ý ta về phòng của Hắc Mộc Thần.
Cô tìm ra nhanh phòng đó.
Đẩy cửa vào, cô nhìn thấy anh.
Còn có cả, Hắc Kiến Phong và Simle.
Bà ta mất bình tĩnh lao đến đánh cô.
" Cô chính là sao chổi, cô hại con trai tôi thế này cô còn đến làm gì? Mau biến khỏi đây, biến cho tôi! ".
Bà ta như một kẻ điên mắng cô.
Hắc Kiến Phong là người hiền lương, biết chuyện này không thể trách Ngải Tịch.
Ông đến cản bà lại.
" Bà quậy đủ chưa? Để Tiểu Tịch gặp Mộc Thần đi.
Nếu tất cả không phải do bà nó có gặp chuyện không? ".
Ông lớn tiếng với Simle.
Xong ông quay lại nhìn Ngải Tịch.
" Cháu gặp Mộc Thần một lát đi, sức khỏe của nó đã được ổn định.
Chỉ là chưa tỉnh lại, bác sĩ nói cũng không nguy hiểm quá ".
" Cảm ơn bác ".
Ngải Tịch gật đầu với ông.
Simle dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô như muốn nói Gặp nó xong thì biến khỏi đây.
Đừng bao giờ lại gần nó nữa .
Xong bà ta ỉu xìu dựa vào người Hắc Kiến Phong ra khỏi phòng bệnh.
Cả căn phòng ngập tràn mùi thuốc khử trùng này chỉ còn lại mình cô và anh.
Cô chầm chậm bước đến bên anh.
Nhưng sao..
Từng bước chân của cô lúc này lại nặng như thế nhỉ? Như có ai đó giữ chân cô lại.
Đến trước mặt Hắc Mộc Thần.
Trên đầu anh quấn băng trắng.
Có lẽ do phần đầu bị thương nặng dẫn đến anh kiệt sức như thế.
Lúc nãy Hắc Kiến Phong đã nói anh cũng không nguy hiểm gì, nhưng nhìn anh thế này tim cô thắt lại..
Mặt Hắc Mộc Thần trắng bệch, sắc mặt tái đi hẳn.
Không còn vẻ hồng háo trắng trẻo như xưa nữa.
Ngải Tịch ngồi bên cạnh anh.
Đưa tay đan vào lòng bàn tay anh, tay anh lúc này rất lạnh.
Cô đau lòng nhìn anh.
Giọng nói có phần nức nở vang lên.
" Thần, anh tỉnh lại đi.
Em xin lỗi, em không nên lừa dối anh.
Anh đừng bỏ em lại một mình, em sợ lắm.
Anh mà không tỉnh lại em sẽ phát điên mất.
Xin anh, anh tỉnh lại đi, được không? Sau khi tỉnh lại anh muốn mắng, muốn đánh em thế nào cũng được.
Chỉ xin anh đừng im lặng như thế này, mở mắt ra nhìn em đi.
Thần...!".
Hắc Mộc Thần vẫn lặng im không nhút nhích.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, Ngải Tịch lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo.
Mở ra, bên trong là một đôi nhẫn.
Đôi nhẫn này được thiết kế tinh tế.
Dùng màu trắng làm chủ đạo, tuy đơn giản nhưng không thể nào bỏ đi vẻ bề ngoài khí chất và tao nhã của nó.
Đây là quà sinh nhật của cô dành tặng cho anh.
Đeo chiếc nhẫn dành cho nam lên ngón áp út của anh.
Trên chiếc nhẫn anh còn được khắc chữ Tịch và ngày sinh nhật của cô.
Cô thuận tay đeo chiếc còn lại vào tay mình.
Cũng được khắc tên như chiếc của Hắc Mộc Thần.
Mà là chữ Thần cả luôn ngày sinh nhật của anh.
Ngải Tịch chậm rãi lên tiếng.
" Thần, đôi nhẫn này lúc em nhờ người thiết kế làm ra.
Anh biết nó có ý nghĩa gì không? Anh và em sẽ mãi mãi ghi nhớ nhau, đây là vật định tình cho tình yêu của chúng ta.
Hãy nhớ mãi tên em, em cũng sẽ nhớ mãi tên anh ".
Cô nhìn anh lần cuối cùng, đặt đôi môi hồng vào đôi môi trắng bệch của anh, nhắm mắt lại.
Giọt nước mắt chảy từ khóe mi cô hòa vào nụ hôn chứa đầy tình cảm đó, vừa có chút đau lòng và vị mặn chát lại có chút luyến tiếc xa rời.
" Thần, hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em.
Em yêu anh...".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT