Phòng làm việc của Hàn Thiên An.
Sau khi anh biết được nhân viên của anh đang bàn tán xôn xao về vấn đề Chu Tiểu Mân bị cho là kẻ thứ ba phá nát hạnh phúc của người khác.
Hàn Thiên An mở điện thoại vào blog cá nhân của Chu Tiểu Mân đọc lại tất cả bình luận một lần nữa.
“Đồ cái thứ tiểu tam, phá hoại hạnh phúc của người khác.”
“Đúng là nhìn bộ mặt hiền lành như vậy.

Ai đâu ngờ lại nhẫn tâm làm kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc của người khác.”
“Cóc ghẻ mà lại đòi ăn thịt thiên nga sao?”
“Không biết mỗi buổi sáng ngủ dậy cô có nhìn bản thân qua gương không mà mặt dày đến mức đi làm con giáp thứ mười ba vậy chứ?”
Hàn Thiên An lướt đọc rất rất nhiều bình luận chê bai, chỉ trích Chu Tiểu Mân.

Anh tức giận đập tay xuống bàn thật mạnh.
Sau đó nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Chu Tiểu Mân.
Tít! Tít! Tít!
Tít! Tít! Tít!
Hàn Thiên An gọi đi gọi lại rất nhiều lần như chỉ toàn nhận lại ba tiếng “tít!”.

Hàn Thiên An rất lo lắng cho Chu Tiểu Mân.

Anh gọi điện thoại bàn ở nhà thì không thấy ai trả lời.

Đầu dây bên kia chỉ còn một mình Chu Tiểu Mân ở nhà, nhưng cô cứ tự nhốt bản thân mình trong phòng, không muốn làm bất cứ việc gì.

Còn Chu Hoàng Thiên và Trần Xuân Liễu đang bận đi khoe những món quà mà anh tặng cho hai người họ nên cũng không có nhà để nghe điện thoại.
“Tiểu Mân làm gì mà điện thoại lại thuê bao chứ?”
“Cô ấy có bị làm sao không?”
“Có lẽ nào…”
Hàn Thiên An gọi điện thoại cho Sở Nam.
“Cậu chuẩn bị xe gấp cho tôi.”
“Có chuyện gì mà nghe giọng cậu gấp gáp thế?”
“Tôi nói thì cậu làm nhanh đi.”

“Được!”
Sở Nam tức tốc chuẩn bị xe cho Hàn Thiên An.
Hàn Thiên An lập tức rời khỏi phòng làm việc của anh đi xuống dưới cổng tập đoàn đã có xe đợi sẵn dưới đó.
“Sở Nam, cậu xuống xe đi.

Tôi đi một mình.”
“Hàn Thiên An có chuyện gì sao? Tôi thấy cậu gấp gáp lắm đó.”
“Cậu xuống đi.

Tôi cho cậu nghỉ sớm một hôm.”
“Được!”
Sở Nam vừa bước xuống xe.

Hàn Thiên An đã nhấn chân ga phóng đi thật nhanh.
Sở Nam ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh rất muốn hỏi là Hàn Thiên An đang có chuyện gì nhưng nhìn vẻ mặt Hàn Thiên An như vậy.

Một lời anh cũng không dám mở miệng hỏi.
Trong công ty bây giờ không khác gì một cái chợ xốm bán đồ.

Bọn họ đang tụ năm tụ bảy lại bà tám chuyện của Chu Tiểu Mân.
“Mọi người, tôi không ngờ cô ta hiền lành như vậy mà lại là kẻ thứ ba đó.”
“Thôi đi bà ơi! Thời buổi bây giờ tin ai được chứ?”
Một người khác trong số họ nhận ra được vẻ bất thường của Hàn Thiên An khi nhìn thấy những lời bình luận chỉ trích trên mạng.
“Mọi người có để ý sếp Hàn của mình rất lạ khi nhìn thấy những bình luận đó không?”
“Phải phải.

Anh ta còn ném cả điện thoại của tôi xuống đất.”
Cô gái lúc nãy bị Hàn Thiên An ném điện thoại xuống đất vừa nói vừa mếu máo.
“Đây này.

Nhìn xem điện thoại của tôi đi.

Nó đã nát bét như thế này.

Thì làm sao mà sử dụng được nữa chứ?”
“Chẳng lẽ…”
“Cậu nói chẳng lẽ gì thế?”
“Trời ơi! Sao cậu ngốc thế?”
“A… Sao cậu lại cốc đầu mình thế?”
“Cậu nhìn thái độ của sếp Hàn khi nhìn thấy những lời bình luận đó đi.

Lại còn tức giận hâm dọa đuổi việc bọn mình vì bà tám chuyện này.”
“Đúng đúng.

Lúc nãy sếp Hàn còn đi ra ngoài thật nhanh có vẻ rất gấp gáp.”
“Vậy chẳng lẽ…”
“Chẳng lẽ gì nữa chứ.

Mình chắc chắn sếp Hàn và cô gái mập béo này có quan hệ gì đó với nhau.”
“Cậu nói gì vậy chứ? Sếp Hàn mà lại để con heo xấu xí như cô ta trong tầm mắt của anh ấy sao?”
“Cậu nói cũng đúng.”
Lúc này Sở Nam có bỏ quên một số tài liệu trong phòng Hàn Thiên An, nên anh quay lên lấy.

Vừa đến trước cửa thang máy, anh đã nghe lời bàn tán xôn xao của nhân viên trong công ty.

Bọn họ mải mê nhiều chuyện nên không biết có sự xuất hiện của Sở Nam.
“Hàn Thiên An, bỏ tiền ra để thuê các cô đến đây làm bà tám đúng không?”
Bọn họ nghe có giọng nói từ xa đã nhanh chóng chỗ ai nấy về.
“Nếu các cô đến đây làm bà tám.

Thì từ ngày mai không cần đến công ty làm việc nữa đâu.”
Sở Nam gằn giọng nói với nhân viên công ty.

Anh quay vào trong lấy tài liệu rồi rời khỏi công ty.
Bên kia Hàn Thiên An đã đến nhà Chu Tiểu Mân.
Ting! Ting! Ting!
Ting! Ting! Ting!
Ting! Ting! Ting!
Hàn Thiên An nhấn chuông cửa rất nhiều nhưng không thấy ai ra mở cửa.

Anh tiếp tục lấy điện thoại gọi cho Tiểu Mân nhưng điện thoại cô đang trong tình trạng thuê bao.
Tit! Tít! Tít!
Anh gọi rất nhiều cuộc nhưng đều nhận lại ba tiếng “tít!”.

Hàn Thiên An cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng đúng lúc này Chu Hoàng Thiên và Trần Xuân Liễu cũng đã về đến.
“Hàn Thiên An, con đến lâu chưa?”
“Sao không vào trong nhà?”
“Mà có chuyện gì nhìn dáng vẻ con có vẻ lo lắng thế?”
Hàn Thiên An nghe có giọng nói từ phía sau nên xoay lưng lại thì thấy Chu Hoàng Thiên và Trần Xuân Liễu.

Anh liền cúi đầu chào hỏi.
“Bác trai, bác gái.

Con chào hai người.”
“Hàn Thiên An, sao con không vào trong nhà?”
“Bác gái, con gọi cho Tiểu Mân rất nhiều cuộc nhưng không nghe máy.

Con tức tốc chạy đến đây.

Nhấn chuông thì không thấy cô ấy xuống mở cửa.”
“Hai đứa có chuyện gì sao?”
“Chu Tiểu Mân đang gặp một chút chuyện.

Bác gái, con có thể lên phòng cô ấy được không?”
“Được! Được chứ.”
“Vậy con xin phép.”
Trần Xuân Liễu vừa mở cửa, Hàn Thiên An đã sốt sắng chạy nhanh lên phòng của Chu Tiểu Mân.
Hàn Thiên An đứng trước cửa chỉ toàn nghe tiếng khóc thút thít của Chu Tiểu Mân.

Anh biết chắc chắn cô đang rất buồn khi thấy được những lời bình luận của cộng đồng mạng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Chu Tiểu Mân nghe tiếng gõ cửa, tưởng rằng cha cô nên cô không muốn mở cửa phòng.
“Con không muốn ra ngoài.”
“Chu Tiểu Mân, là anh đây.”
Vừa nghe giọng nói, Chu Tiểu Mân đã nhận ra được là tiếng của Hàn Thiên An.

Cô càng không muốn gặp mặt anh ngay lúc này.
“Hàn Thiên An, anh về đi.

Tôi không muốn gặp mặt anh lúc này.”
“Tiểu Mân, em mở cửa cho anh đi.

Anh biết em đã gặp phải vấn đề gì.”
“Anh về đi.”
“Tiểu Mân, em nghe anh nói.

Em mở cửa cho anh đi.

Anh sẽ cùng em giải quyết vấn đề này.”
“Tôi không muốn nghe anh nói bất kỳ thứ gì nữa hết.

Anh về đi.”
“Tiểu Mân, em mở cửa đi.”
Hàn Thiên An nói rất nhiều nhưng Chu Tiểu Mân nhất quyết không mở cửa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play