Sau khi Chu Tiểu Mân rời đi, nhân viên lễ tân tiếp tục xì xào không ngừng.
“Cậu xem cô gái mập béo xấu xí kia là ai mà sếp Hàn của chúng ta phải xuống tận nơi đón như vậy chứ?”
“Phải, con heo mập đó sao lại quen được Hàn Thiên An cơ chứ?”
“Còn tặng bánh kem cho anh Hàn, cậu nghĩ xem cô ta là ai mà lại được anh Hàn đón tiếp như vậy?”
“Đúng vậy, cô ta làm sao mà sánh bằng chị Phương Kim Ngọc nhà mình cơ chứ?”
Giá như có Chu Tiểu Mân ở đây nghe bọn họ bàn tán về cô như vậy chắc có lẽ cô sẽ cho bọn họ một trận.

Nhưng rất tiếc Chu Tiểu Mân đã rời đi ngay sau đó để mặc cho bọn họ bàn tán cô như thế nào.
Hàn Thiên An sau khi quay trở lại phòng làm việc, anh ta từ từ cẩn thận mở hộp rồi lấy bánh kem ra ngoài đặt lên bàn.
Hàn Thiên An mải mê ngắm nhìn bánh kem chẳng màng đến một đống hồ sơ cần được anh ta ký.

Cứ như vậy hết nhìn rồi nghía một lúc sau anh mới rời mắt khỏi chiếc bánh kem.
Hàn Thiên An trong đầu có rất nhiều nghi vấn với cô gái béo kia.
“Chu Tiểu Mân cô ấy có thể tự mình làm bánh kem thật sao?”
“Cô ấy tại sao không mời mình đi ăn một bữa cơm mà lại tặng bánh kem cho mình?”
“Ý nghĩa của chiếc bánh kem này là gì đây?”
“Chiếc bánh kem đẹp và ngon như vậy chỉ có những người làm bánh chuyên nghiệp mới làm được như vậy.

Hay là cô ấy đi mua bánh bên ngoài sau đó lại bảo bánh mình tự làm.”
“Không thể xem thường cô gái này được.”
Hàn Thiên An nhấn nút điều khiển nhân viên kết nối với quầy lễ tân để liên lạc với Sở Nam.
“Tôi nghe thưa tổng giám đốc.”
“Bảo Sở Nam lên phòng tôi gấp.”
“Tôi hiểu rồi.”
Hàn Thiên An tắt máy rồi châm đứng dậy châm điếu thuốc hút một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra làn khói mờ ảo.
Tại sao Chu Tiểu Mân lại khiến cho Hàn Thiên An quan tâm đến thế.
Dưới quầy lễ tân, nhân viên đang kết nối với Sở Nam.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sở Nam, anh Hàn cần tìm anh gấp.”
“Được! Tôi đến ngay.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Sở Nam nhanh chóng lái xe đến công ty.
Xe chạy vững vàng một mạch khoảng tầm mười lăm phút đã đến tập đoàn.
Sở Nam vừa bước vào, nhân viên lễ tân đã chạy đến báo cho anh:
“Sở Nam, anh Hàn có việc gấp tìm anh nãy giờ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sở Nam bấm thang máy đi lên tầng cao nhất của toà nhà, anh mở cửa phòng đi vào.

Trong phòng gương mặt của Hàn Thiên An đang rất tức giận.
“Trong giờ làm việc mà cậu lại bỏ đi đâu vậy?”
“Tôi có việc riêng nên ra ngoài một lát đã bị cậu làm phiền.”
“Mau điều tra giúp tôi cô gái tên Chu Tiểu Mân.”
“Được! Tôi hiểu rồi.”
Sở Nam anh ta rất muốn biết Dương Nhi rồi tới Chu Tiểu Mân là ai mà Hàn Thiên An liên tục bắt anh điều tra bọn họ.
“Hàn Thiên An, cậu nói xem hai người con gái đó là ai mà liên tục bắt tôi điều tra về bọn họ?”
“Khi nào có thời gian tôi kể cậu nghe, cậu mau đi điều tra giúp tôi.”
Sở Nam nhìn chiếc bánh kem trên bàn, anh ta rất bất ngờ.
“Hàn Thiên An không phải trước giờ cậu không thích bánh kem sao? Nhưng sao bây giờ lại có bánh kem trong phòng cậu.”
“Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy! Mau đi điều tra giúp tôi.”
“Cậu thật là kì lạ.”
“Ra ngoài.”
Hàn Thiên An tức giận, vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy đẩy Sở Nam ra ngoài sau đó khoá trái cửa.
“Cậu thả tôi ra.

Sao lại làm thế chứ?”
Quả thật trước giờ Hàn Thiên An anh ta không thích nhìn thấy bánh kem đừng nói đến việc ăn nó.
Hàn Thiên An, anh ta lại châm một điếu thuốc khác.

Anh ta rít một hơi thật sâu sau đó nhẹ nhàng thở ra, giống như anh ta đang có điều phiền muộn gì đó.
Rốt cuộc Chu Tiểu Mân là ai mà lại khiến anh bận tâm đến thế?
Một tiếng sau, Sở Nam đã quay trở lại.

“Tôi đã tìm được thông tin của Chu Tiểu Mân.”
“Cậu nói xem.”
“Cô ta là một streamer nổi tiếng về lĩnh vực làm bánh.”
“Streamer bánh kem sao?”
“Đúng vậy! Tôi nghe giới trẻ khen bánh của cô ấy rất ngon.”
Sở Nam nhìn vào chiếc bánh kem rồi nói.
“Hàn Thiên An cậu đừng nói, bánh kem này chính là cô ấy làm đấy nhé!”
Hàn Thiên An không nói gì chỉ ậm ừ một tiếng.
“Ừ!”
“Cô gái ấy muốn chết hay sao lại tặng bánh kem cho cậu.”
“Cậu ra ngoài đi.”
Hàn Thiên An lại đuổi Sở Nam ra ngoài.
“Cậu xem dáng vẻ cậu kìa.”
“Nhiều lời, ra ngoài.”
Hàn Thiên An đuổi Sở Nam ra ngoài, sau đó anh ta lên mạng tìm hiểu về Chu Tiểu Mân.
Hàn Thiên An gõ tìm kiếm “Chu Tiểu Mân” trên màn hình hiện ra rất nhiều gợi ý từ cô ấy.
“Mật Mật trổ tài làm bánh từ thiện cho nhà tình thương.”
Hàn Thiên An lướt đọc tất cả các bình luận trong các video đăng tải của Chu Tiểu Mân.

“Chị Mật Mật à, chị giỏi quá ước gì em cũng làm được bánh giống chị.”
“Mật Mật à, con thật là tài giỏi.

Đã vậy lần trước còn phát tâm từ thiện cho cơ sở tình thương của cô.”
“Nhất định cô sẽ học làm bánh của cháu.”
“Chị Mật à, sao chị không mở tiệm, để mọi người được thưởng thức bánh của chị.”
“Đúng rồi đó Mật Mật à, con nên mở tiệm làm bánh mọi người sẽ ủng hộ con.”
Hàn Thiên An liên tục trầm trồ từ các video cô đăng tải lên mạng.
“Quả thật không thể xem thường cô ấy được.”
Hàn Thiên An lập một wechat giả đặt tên là “Anh chàng đẹp trai” sau đó bình luận vào bài viết đăng tải của Chu Tiểu Mân.

“Nếu cô gầy đi sẽ đẹp hơn rất nhiều.”
Hàn Thiên An sau khi kiểm tra trên mạng,anh ta thấy Chu Tiểu Mân vô cùng tài giỏi.

Vậy là trước giờ anh đã xem thường cô gái này rồi.
Hàn Thiên An mở wechat mời Chu Tiểu Mân đi dạo vào buổi tối.
“Chu Tiểu Mân, tối nay cô rảnh không?”
Chu Tiểu Mân đang ngồi xem phim ăn bim bim thì thấy tin nhắn đến, gương mặt cô nghĩ đến chuyện lúc sáng nên rất tức giận.
“Anh nhắn tin cho tôi làm gì?”
Hàn Thiên An hiểu ra rằng Chu Tiểu Mân đang giận chuyện lúc sáng nên an ủi cô.
“Tôi xin lỗi, tôi chỉ chọc cô một chút thôi.

Bánh của cô rất ngon.”
“Anh đã ăn bánh rồi sao?”
“Phải!”
“Vậy mà cơn đau bụng nó chưa hành chết anh à?”
“Tôi xin lỗi.”
“Anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi tính rủ cô tối nay đi dạo chơi ở công viên.”
“Được!”
“Bảy giờ tôi đón cô.”
Nói xong Hàn Thiên An liền tắt máy, để lại Chu Tiểu Mân cảm giác rất tức giận.
“Anh ta có phải là đang thật tâm xin lỗi không đấy?”
“Xin lỗi kiểu gì mà người ta vừa gật đầu đã vội tắt máy.”
Chu Tiểu Mân không suy nghĩ đến anh ta nữa cô xem phim một lát nữa rồi mở wechat thì thấy một thông báo mới.

Cô nhấn vào xem bình luận:
Anh chàng đẹp trai: Nếu cô gầy đi sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Chu Tiểu Mân nghĩ ai mà lại tự tin đặt cái tên wechat như thế chứ, đúng là trò cười mà.
Bảy giờ tối.
Ting! Ting! Ting!
Tiếng chuông cửa nhà Chu Tiểu Mân, cô chưa cần nghe người giúp việc báo đã nghĩ đến ngay Hàn Thiên An.
Chu Tiểu Mân nhanh chóng đi xuống dưới nhà mở cửa, quả thật suy đoán của cô không sai.
“Anh đúng giờ quá nhỉ!”
“Tôi là con người có giờ giấc.”
Hàn Thiên An hôm nay anh ta mặc một bộ đồ thể thao chứ chẳng phải một bộ âu phục như mọi khi.

Hàn Thiên An khoá cửa xe lại sau đó hai người bọn họ cùng nhau chạy bộ đến công viên gần nhà.
“Hàn Thiên An, anh đang làm gì vậy?”
“Cô đi theo tôi.”
Vừa nói xong, Hàn Thiên An đã nắm tay cô và kéo chạy.

Chạy được một đoạn thì Chu Tiểu Mân có vẻ đã mệt nên cô đứng khựng lại một chỗ.

Hàn Thiên An cứ như thế mà chạy không để ý đến cô.

Một lúc sau, anh ta quay lại không thấy Chu Tiểu Mân nên đã chạy ngược lại tìm cô.
“Chu Tiểu Mân, cô sao thế?”
Chu Tiểu Mân mồ hôi nhễ nhại khắp người, chân cô run lẩy bẩy nói.
“Tôi mệt rồi! Tôi không thể tiếp tục chạy được nữa.”
“Cô chờ tôi một lát.”
Nói xong, Hàn Thiên An chạy đến xe bán nước gần đó mua cho cô ấy một chai nước.
Hàn Thiên An cẩn thận mở nắp rồi mới đưa cho Chu Tiểu Mân.
“Cô uống đi.”
“Rốt cuộc, anh có ý gì vậy chứ?”
“Tôi đang giúp cô.”
“Giúp tôi.”
Hàn Thiên An và Chu Tiểu Mân đang trò chuyện bỗng có một cuộc điện thoại đến số Hàn Thiên An.
“Tổng giám đốc Hàn, công ty đang có chuyện cần anh giải quyết gấp.”
“Được! Tôi đến ngay.”
Hàn Thiên An lộ ra vẻ mặt khó coi, anh nhíu chặt lông mày lại.
“Anh có chuyện gì sao?”
“Tôi có một số việc ở công ty cần giải quyết gấp.”
“Vậy anh đi trước đi.

Tôi ngồi hóng gió tí rồi tôi về sau.”
“Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Trước khi đi Hàn Thiên An vẫn không quên cho cô một động lực giảm cân đó là.
“Chu Tiểu Mân, nếu cô gầy đi sẽ đẹp hơn rất nhiều đó.”
Cứ như vậy Hàn Thiên An nhanh chóng rời khỏi đây..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play