Quý Vân Sơ bị tiếng hô đột ngột làm cho hoảng sợ, nàng ngơ ngác nhìn mấy người xông vào phòng, nhất thời quên mất việc đứng dậy.
“Ngươi còn muốn nằm bao lâu?” Giọng nó của Trần Vọng đột nhiên vang lên.
Mặt Quý Vân Sơ đỏ bừng, có người bên dưới đang nhìn chằm chằm vào nàng, ngời cửa còn có hai người như hổ rình mồi, toàn thân nàng cứng đờ, hoàn toàn không biết nên nhìn đi đâu.
“Đại vương xin lỗi xin lỗi.” Quý Vân Sơ nhắm mắt lại trong miệng lải nhải, mò mẫm muốn đứng dậy.
Trần Vọng cảm nhận được ngón tay lạnh như băng của Quý Vân Sơ đụng phải mặt mình, đôi tay không thành thật còn không ngừng sờ loạn trên người mình. Mà nhìn đến đương sự đang nhắm chặt hai mắt, giống như tiểu hòa thượng đang lẩm bẩm làm Trần Vọng bật cười.
Ngay khi Quý Vân Sơ khom lưng sờ soạng đứng dậy, ngoài cửa lại vang lên một trận huyên náo, thanh âm của một thiếu niên truyền đến: “Tên tù binh triều đình kia không chỉ trộm lẻn vào thư phòng câu dẫn trại chủ, còn là trực tiếp đè lên người trại chủ muốn làm chuyện bậy bạ, mọi người mau tới cứu trại chủ!”
Một đoàn người dũng mãnh tiến vào phòng, Quý Vân Sơ đầu óc trống rỗng, nàng vội vàng muốn đứng dậy, kết quả chân dẫm lên quần áo rộng lớn của Trần Vọng, thân thể vừa trượt, một lần nữa lại ngã lên người Trần Vọng.
Trần Vọng kêu lên một tiếng, sắc mặt phức tạp: “Ngươi cố ý?”
Quý Vân Sơ:……
“Ta nói là đây là vấn đề do quần áo của ngài, ngài có tin sao?”
Không đợi Trần Vọng trả lời, mấy người trong phòng liền mồm năm miệng mười cao giọng kêu to.
“Mau cứu trại chủ!”
“Tiểu tử này dám quấy rối trại chủ trước mặt chúng ta, sau lưng không biết còn bao nhiêu xấu xa!”
“Ta đã nói người triều đình đúng là không có ai tốt đi! Loại người này giữ không được giữ không được!”
“Lý Bính nói tiểu tử này là đoạn tụ, lúc đó ta còn không tin, tên cẩu tặc này thế nhưng đem mấy thứ bất lương đưa tới Bạch Thạch Trại chúng ta! Thật là làm bậy a!”
……
Quý Vân Sơ bị mấy âm thanh cãi cọ ồn ào làm có choáng váng đầu óc, nàng hoàn toàn không phản ứng lại, liền mê mê tỉnh tỉnh bị người kéo ra khỏi Trần Vọng, lại bị ấn quỳ ở giữa phòng.
Thanh Thiên ôm áo choàng vọt tới bên người Trần Vọng, một tay khoác áo lên người hắn, quỳ xuống đất thống khổ: “Ô ô trại chủ, đều do ta đã tới chậm, ô ô, bằng không ngài cũng sẽ không bị tiểu tử kia khinh bạc, ô ô……”
Trần Vọng:?
Quý Vân Sơ hoang mang nhìn vẻ mặt của mấy người chung quanh người phẫn nộ, người bi thống, đôi mắt nàng đảo một vòng, lại bắt gặp vẻ mặt bối rối không nói nên lời của Trần Vọng.
“Đừng nói nữa!” Giọng nói giận giữ vững vàng của Trần Vọng vang lên, sau đó kéo áo choàng trên người xuống, xoay người ngồi xuống ghế, mặt mũi đen sì.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
Nhìn mấy cái người chạy lung tung trong phòng, sắc mặt Trần Vọng càng ngày càng đen, hắn chỉ muốn đuổi lũ ngu xuẩn này ra khỏi phòng càng nhanh càng tốt.
“Các ngươi muốn nháo cái gì?” Trần Vọng đè lửa giận đang ngập tràn trong lòng, mở miệng hỏi.
Cảm nhận được áp suất thấp, cùng với lệ khí trên người Trần Vọng, mọi người trong phòng bình tĩnh lại, lại nghĩ tới cảnh tượng mới diễn ra, bọn họ có thể hiểu được sự xấu hổ cũng như chột dạ của trại chủ, trại chủ bị một tù binh khinh bạc, loại sự tình này bị bọn họ nháo đến mọi người đều biết, đổi thành ai cũng không tiếp thu được, mấy người run bần bật không dám nói lời nào.
Thanh Thiên mạnh dạn nói: “Trại chủ, chúng ta ở bên ngoài thấy tiểu tử kia muốn làm chuyện bậy bạ với ngài, vì thế muốn xông vào cứu ngài.” Nói xong mặt đầy phẫn nộ chỉ về phía Quý Vân Sơ.
Trần Vọng:……
Hắn có thể nói cái gì? Làm sáng tỏ một đại nam nhân như mình không có bị khinh bạc hay là nói không cần bọn họ tới cứu?
Mặc kệ nói như thế nào đều vô cùng không thích hợp? Cái đám ngu xuẩn này.
Đại não hỗn loạn của Quý Vân Sơ lúc này rốt cuộc cũng bắt đầu hoạt động, gian nan biết rõ tình hình hiện tại.
Nàng không thể hiểu được nói: “Chúng ta chỉ đang thảo luận vấn đề trồng trọt a!”
“Trồng trọt? Trồng trọt cái gì mà phải ghé sát vào người trại chủ chúng ta như thế!” Thanh Thiên hoàn toàn không tin lời giải thích của Quý Vân Sơ giải thích, thẳng thắn phản bác.
Lời này nói ra, thần sắc mọi người trong phòng đều trở nên quỷ dị.
“Thật sự là thảo luận trồng cây mà, này có cái gì mà phải gạt các ngươi?” Quý Vân Sơ đứng dậy vọt tới thư án, nắm lấy giấy Tuyên Thành trên bàn: “Đây, nhìn xem, đây là bút ký thảo luận trồng trọt của chúng ta, không tin ngươi cứ hỏi Đại vương.”
Nhìn trên giấy có một ít chữ to giương nanh múa vuốt cùng một ít hình vẽ khoanh lung tung, mọi người khó hiểu, cảm thấy trại chủ khả năng đầu óc có vấn đề buổi tối mới muốn cùng tên tay sai của triều đình này thảo luận việc đồng áng.
“Khụ.” Trần Vọng nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, ho khan một tiếng che giấu, hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại thần sắc, mắng: “Cả đám ngu xuẩn các ngươi, nhàn nhã không có chuyện gì làm đúng không? Ngày mai huấn luyện tăng thêm bốn canh giờ.”
Lời này vừa ra, ở đây mọi người đều kêu lên ai oán, cũng không còn tâm tư đi quản chuyện Qúy Vân Sơ khinh bạc trại chủ bọn họ.
“Còn không mau cút đi?”
Nghe được thanh âm lạnh lùng của Trần Vọng, mọi người sợ hắn tức giận lại tăng thêm trừng phạt, vì thế vội vàng chạy trốn ra ngoài.
Thanh Thiên lưu luyến không muốn đi, bị Vân Thiên và Vũ Thiên kéo hai cánh tay ra bên ngoài.
Vừa bị kéo đi còn không ngừng kêu to: “Trại chủ, ngài nhất định phải bảo vệ tốt chính mình a!”
Trần Vọng:……
Đau đầu quá, hắn thật sự đánh cho một đám ngu ngốc này một trận.
“Ách, cái kia……” Quý Vân Sơ nhìn ba thiếu niên lớn lên giống nhau như đúc, nhịn không được tò mò hỏi: “Bọn họ là tam bào thai sao?”
Trần Vọng liếc xéo nàng một cái, mở miệng không mang theo một tia tình cảm: “Là ba tên ngốc.”
“Phốc.” Thật ra Quý Vân Sơ lại cảm thấy ba thiếu niên mười bốn lăm tuổi kia thật ngốc cũng thật đáng yêu, trong trại mấy người đều mang bộ dạng không quá thông minh giống nhau sao, là bởi vì thổ phỉ tứ chi phát triển đầu óc đơn giản sao?
“Cười cái gì, ngươi cũng là đồ ngốc.” Trần Vọng không lưu tình chút nào đánh gãy suy nghĩ miên man của Quý Vân Sơ.
Không hiểu sao lại bị mắng, Quý Vân Sơ dám phản bác sao? Không, nàng không dám, nàng chỉ dám kẹp chặt cái đuôi mới giữ được mạng nhỏ này.
Quý Vân Sơ lén lút đem cuốn sách nhỏ trên bàn nhét vào trong lòng ngực, sắc mặt thấp thỏm liếc Trần Vọng hỏi: “Đại vương, ngày mai chúng ta……”
“Sáng mai xuống núi, ngươi nếu dám chạy trốn bất cứ lúc nào ta cũng sẽ giết ngươi.”
Quý Vân Sơ gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn không thèm để ý đến lời đe dọa của Trần Vọng, nơi này trời xa đất lạ dù sao nàng cũng không tính toán chạy trốn. Được Trần Vọng khẳng định, Quý Vân Sơ nói một tiếng “Đại vương ngày mai gắp” liền vội vã chạy về phòng.
Trần Vọng nhìn thân ảnh Quý Vân Sơ rời đi, cho đến khi ngọn nến cháy hết phát ra tiếng tí tách, hắn mới hồi phục tinh thần, sau đó nhẹ giọng cười một tiếng: “Thực sự có ý tứ.”
Ngày hôm sau.
Quý Vân Sơ sảng khoái, ôm cuốn sách nhỏ bước lên xe ngựa của Trần Vọng, còn một bên cảm thán: “Xe ngựa này thật lớn, chúng ta ngồi xe ngựa xuống núi sao? Người cổ đại cũng rất biết hưởng thụ.”
Bên trong xe ngựa Trần Vọng đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được mấy lời của Quý Vân Sơ, Trần Vọng trợn mắt nhíu mày nhìn về phía nàng.
Quý Vân Sơ ngồi trong xe ngựa sờ chỗ này này nhìn chỗ kia, rất giống đồ quê mùa chưa hiểu việc đời, thấy Trần Vọng trợn mắt, tâm tình nàng cũng vui vẻ chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Đại vương.”
“Cút đi.”
“Được rồi!” Quý Vân Sơ lưu loát mà ôm sách chui ra khỏi xe ngựa.
Quý Vân Sơ ngồi phía trước xe ngựa, tâm tình không bị Trần Vọng làm ảnh hưởng chút nào, cười hì hì cùng Tiểu Lục nói chuyện: “Tiểu lục ca, một đêm không gặp ngươi lại càng soái, kỹ thuật đánh ngựa của ngươi cũng thật lợi hại! Không hổ là ngươi!”
Tiểu Lục phớt lờ bộ dạng nịnh nọt của nàng, hết sức chuyên chú đánh ngựa xuống núi, tuy rằng không hiểu mới sáng sớm tinh mơ sắc mặt của Tiểu Lục lại đen xì như thế, nhưng chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không thể ngăn cản tâm trạng vui vẻ của Qúy Vân Sơ.
Nhất thời nàng khen không khí cổ đại trong lành không bị ô nhiễm, chốc lát khen rừng rậm cây tươi tốt chưa bị chặt phá, chốc lát lại khen con sông trong vắt nhìn thấy đáy có cá bơi lội tung tăng, tóm lại nơi thâm sơn cùng cốc này đều có thể được nàng khen đến mỹ lệ.
Đi được nửa đường, Quý Vân Sơ mới chậm rãi dừng lại, nàng lười nhác mà dựa vào thùng xe sau lưng, ngắm nhìn phong cảnh núi non trùng điệp.
Tiểu Lục ngồi một bên nhẫn nại hồi hầu, rốt cuộc không nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Tiểu tử thối, chuyện tối hôm qua ta đều đã biết, ta cảnh cáo ngươi, về sau ngươi còn dám bất kính với trại chủ, ta liền đánh chết ngươi!”
Nghe được lời này, Quý Vân Sơ tức khắc tinh thần tỉnh táo: “Ngươi ở đó nói hươu nói vượn cái gì, ta bất kính với Đại Vương lúc nào?”
“Ngươi đừng cố phủ nhận, tối hôm qua ngươi lợi dụng lúc ta không có ở đó làm chuyện bất kính với trại chủ, mấy trò ngươi muốn làm trong trại có ai không biết, nếu không phải bọn Thanh Thiên kịp thời đuổi tới, ta…… Ta thật sự không dám tưởng tượng!” Tiểu Lục tức giận bất bình.
Quý Vân Sơ:?
Vậy ngươi đừng nghĩ nữa.
Quý Vân Sơ thực sự không nói nên lời, chỉ giải thích: “Chúng ta thật sự thảo luận trồng trọt mà, chỉ là ta không cẩn thận bị ngã mà thôi.”
Tiểu Lục đầy vẻ không tin: “Lại trùng hợp ngã trúng vào người trại chủ như vậy sao?”
Quý Vân Sơ:……
Chính ngươi cũng nói, thật sự là trùng hợp.
“Tình cờ mã ngã tới hai lần sao?”
Quý Vân Sơ không còn lời gì để nói, trầm mặc sau một lúc lâu, nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ của Tiểu Lục, Quý Vân Sơ sợ làm Tiểu Lục giận điên lên, nghĩ rồi lại nói: “Ta là một đại nam nhân ta có thể làm gì Đại vương? Các ngươi có thể sử dụng đầu óc có được được không?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói như vậy, chính là ngươi đem mấy chuyện bất lương trong kinh thành đưa tới trại chúng ta, ngươi ái mộ trại chủ nhưng cầu mà không được vì thế thẹn quá hóa giận liền tự mình động thủ!”
“A này…… Trí tưởng tượng của ngươi có phải quá phong phú hay không?” Quý Vân Sơ nghẹn họng, không nói nên lời, nàng chỉ là một học sinh ba tốt cái cần cù chăm chỉ muốn làm nông nghiệp, thế nhưng lại bị người đời bịa đặt, là do người cổ đại quá rảnh rỗi không có việc gì làm sao?
“A, bị ta nói trúng rồi đi! Tiểu tử thối, ngươi tốt nhất nên thành thật cho ta!” Tiểu Lục thở phì phò nói, hắn thật sự rất tức giận, đều do hắn tối hôm qua không ở đó, mới để Quý Vân Sơ thừa cơ làm chuyện xấu, về sau nhất định phải thời khắc nhìn chằm chằm khẩn Quý Vân Sơ.
Quý Vân Sơ không thành lời, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ thích mỹ kiều nương, không thích xú nam nhân thối.”
“Ngươi là đang nói trại chủ chúng ta là xú nam nhân sao?”
Quý Vân Sơ mắt trợn trắng: “Là ngươi nói đó, không phải ta nói.” Trước khi Tiểu Lục tức giận, nàng lại bổ sung thêm: “Ta thật sự chỉ thích thân đẩy ngã mấy muội muội xinh đẹp mềm mại thôi! Chẳng lẽ ngươi không thích sao?”
Tiểu Lục hoàn toàn bị Quý Vân Sơ lừa dối, tưởng tượng tới mấy lời Qúy Vân Sơ nói, Tiểu Lục nuốt nước miếng, cảm thấy vô cùng có đạo lý.
Quý Vân Sơ lại ghé sát bên tai Tiểu Lục thần bí nói: “Trộm nói cho ngươi một bí mật.”
Quý Vân Sơ dừng một chút, thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Tiểu Lục, nàng thấp giọng nói: “Trại chủ các ngươi phong lưu phóng khoáng, cơ bắp rắn chắc có mùi thơm của cơ thể, ta thật sự được tự mình sờ qua! Ngươi cũng không được nói cho người khác.”
Tiểu Lục mặt đỏ như sắp nổ tung, Quý Vân Sơ nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của hắn nhịn không được cười ha ha.
Ngay khi Quý Vân Sơ cười đến bả vai không ngừng run rẩy, thùng xe phía sau “Phanh” một tiếng mở ra, Quý Vân Sơ còn không kịp phản ứng lại, đã bị Trần Vọng một chân đá xuống xe ngựa.