Lông tơ trên người Lý Bính dựng ngược hết lên, sao hắn lại nhất thời xúc động cùng Trương Hổ đi tìm vị hung thần này cơ chứ, chỉ biết im lặng hoà giải: “Đại ca, chuyện tối hôm qua ngươi xử phạt đao sẹo đều đã truyền ra ngoài, đao sẹo trái với quy cũ đúng là nên bị phạt.” Lý Bính thở dài, tiếp tục nói: “Nhưng ngươi phạt hắn trước mặt nhiều người như vậy, cũng không cho hắn chút mặt mũi nào, về sau thủ hạ còn ai phục hắn.”

Trần Vọng vuốt ve nhẫn ban chỉ, tức giận cười: “Hắn đã trái với nội quy trong trại còn muốn ta cho hắn mặt mũi?”

Lý Bính: “Ta không có ý này……”

Trần Vọng nhướng mày: “Hử? Vậy ngươi có ý gì?”

Rõ ràng là gương mặt tươi cười tuấn mỹ đến không thể bắt bẻ, Lý Bính nhìn lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, cong miệng không nói nên lời.

“Nói nội quy bị phá vỡ là vô lý!” Trương Hổ không ý thức được Lý Bính đang co rúm lại, ngang ngược nói: “Chúng ta là thổ phỉ, vì cái gì không thể đốt giết đánh cướp? Ngươi là lão đại một năm lại lập ra quy củ nhiều như vậy, nhưng chỗ này làm gì có nhiều tham quan cho chúng ta cướp? Các huynh đệ mỗi ngày càng khó khăn.”

Lời này nói xong, trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Trần Vọng lên làm trại chủ chuyện làm đầu đầu tiên là quy định không được cướp bóc bá tánh dân lành, tuy rằng hắn quản lý Bạch Thạch Trại rất khá, nhưng trong trại không còn được giàu có, đông đúc như trước kia, phía dưới cũng có không ít người oán hận.

Trần Vọng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta nói rồi, bên này đất đai rộng lớn, chúng ta có thể trồng trọt, cũng có thể phát triển thương tuyến, ta sẽ nghĩ cách.”

“Trồng trọt? Chỗ này có thể trồng ra cái gì, sau núi còn có một miếng đất lớn bị thiêu rụi!” Trương hổ phản bác nói.

“Ai nói không trồng được cái gì? Đất đã bị đốt thì có làm sao, sau khi đốt vẫn có thể trồng tốt!”

Một thanh âm trong trẻo truyền ra, Trương Hổ cùng Lý Bính đều nhìn về phía kệ sách.

Quý Vân Sơ từ sau giá sách đi ra, trên mặt vẫn còn hơi sưng đỏ, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng ngời. Đề cập đến lĩnh vực nàng quen thuộc, mấy bước này trong lòng nàng đều tin tưởng tràn đầy, nàng dự cảm được nhân sinh của mình có lẽ sắp thay đổi rồi!

“Đại ca ngươi thế nhưng còn để cho tên tay sai của Triều đình này đi vào thư phòng!” Trương Hổ phẫn nộ nhìn chằm chằm Trần Vọng, giống như Trần Vọng chính là tên phản tặc.

“Uy, tay sai của triều đình cái gì, ta là tay sai của Đại vương.” Quý Vân Sơ chống nạnh nói với Trương Hổ, lại quay đầu nịnh nọt cười với Trần Vọng: “Hắc hắc, ngài nói đúng không Đại vương.”

“Ta phi, ngươi đúng là không biết xấu hổ!” Trương Hổ sắc mặt tối sầm, hoàn toàn khinh thường dáng vẻ giả tạo của Quý Vân Sơ.

Thấy Trương Hổ còn muốn tiếp tục mắng xuống, Trần Vọng đúng lúc mở miệng hỏi: “Quý Vân Sơ, ngươi biết trồng trọt?”

Ánh mắt Quý Vân Sơ sáng ngời, hứng thú bừng bừng nói: “Đó là đương nhiên, mỗi mảnh đất đều có giá trị riêng, ta đã quan sát khí hậu cùng thổ nhưỡng nơi này, rất giống khí hậu cận nhiệt đới gió mùa, thích hợp cho cây trồng sinh trưởng, mưa nhiều cũng có thể trồng được cây cam, cây bưởi và các loại cây ăn quả khác trên núi, nếu dưới chân núi, có đồng ruộng bằng phẳng cũng có thể trồng ngô, lúa nước, tiểu mạch.”

“Đất đã bị đốt qua chưa chắc đã xấu, đừng xem thường năng lực chữa trị của thiên nhiên, xới đất và đắp thêm lá cây lên, về sau còn có thể trồng khoai tây.”

Trương Hổ và Lý Bính nghe tới mức trợn mắt há hốc mồm, tuy Quý Vân Sơ nói có một số từ ngữ bọn họ nghe không hiểu, nhưng lời nói của nàng nghe ra rất có lý.

Trần vọng nghiêm túc nghe Quý Vân Sơ phân tích, khác với mấy câu vâng vâng dạ dạ lúc trước, giờ phút này nàng tự tin nói ra những kiến thức mình biết, cả người đều lấp lánh sáng lên.

“Nhưng chúng ta là thổ phỉ, vốn dĩ nên đốt giết đánh cướp, trồng trọt giống cái gì.” Tuy Trương Hổ cảm thấy Quý Vân Sơ nói có đạo lý, nhưng hắn vẫn không quá cam tâm.

“Trồng trọt thì làm sao? Đừng có xem thường trồng trọt, không ai trồng trọt các ngươi ăn cái gì? Sĩ nông công thương, nông nghiệp còn xếp thứ hai đó!” Quý Vân Sơ không vui, nàng cho rằng lời nói của Trương Hổ là coi thường nghề nghiệp của cô.

Nàng tiếp tục nói: “Bạch Thạch Trại tuy rằng lớn, nhưng lúc nào cũng bị đốt phá, giết chóc, cướp bóc. Một ngày nào đó Triều đình lại phái binh tới tấn công, vạn nhất con đường đi mua lương thực của các người bị chặn lại, không phải sẽ bị đói chết sao?”

“Này……”

Quý Vân Sơ ngắt lời Trương Hổ: “Lương thực chính là nền tảng của sự sống, dù sao các ngươi có nhiều người mà đất cũng nhiều, có quy mô lớn phát triển nông nghiệp, như vậy có thể tự làm ra kho lúa của mình, nếu nhiều còn có thể bán ra ngoài, nói không chừng đến lúc đó triều đình còn phải mua lương của các người.”

Lý Bính cùng Trương Hổ bị mấy lời của nàng làm cho sửng sốt, thậm chí còn khao khát cuộc sống nàng đã miêu tả.

Trần Vọng cũng rất kinh ngạc, vấn đề bối rối hắn nhiều ngày suy nghĩ đã được Quý Vân Sơ giải quyết dễ dàng, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại là sông cuộn biển gầm.

“Hắc hắc, Đại vương ý tưởng của ta không tồi đúng không?” Quý Vân Sơ lại quay đầu cười đắc ý nhìn Trần Vọng, giống như một đứa trẻ mong muốn được cha mẹ khen ngợi.

Không đợi Trần Vọng trả lời, Lý Bính đã nghĩ ra điều gì đó không ổn: “Ngươi là sao lại có lòng tốt như vậy tới giúp Bạch Thạch Trại chúng ta? Chúng ta giết nhiều binh lính tấn công như vậy, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”

Quý Vân Sơ đau đầu, thân phận của nàng xác thật là vấn đề lớn, cần phải giải quyết thật tốt, đôi mắt nàng trợn tròn nghĩ đối sách.

“Đúng vậy, ta đúng là có mục đích!” Quý Vân Sơ theo hắn nói.

“Nhìn xem, ta đã nói rồi, tiểu tử làm gì lại có hảo tâm như vậy!” Lý Bính kích động nói.

Trần Vọng lại có dự cảm không tốt.

“Mọi người đều nói trại chủ Bạch Trạch Trại tàn nhẫn, diện mạo hung ác, nhưng ta vừa thấy Đại vương, liền cảm thấy Đại vương phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái.” Quý Vân Sơ nói xong miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy tách trà trên bàn nhấp một ngụm rồi tiếp tục: “Huống chi Đại vương còn cứu mạng của ta, ân cứu mạng không có gì báo đáp, chỉ cần có ích cho Đại vương, ta sẽ dùng hết sức báo đáp!”

Quý Vân Sơ hoàn toàn không để ý tới mình lấy nhầm tách trà của Trần Vọng, chỉ cảm thấy sắc mặt hai người đối diện có chút kỳ quái.

“Làm sao vậy? Bị cảm động trước lòng chân thành của ta sao?” Quý Vân Sơ đắc ý dào dạt, chỉ cảm thấy lý do thoái thác này của mình thật là quá hoàn mỹ!

Trương Hổ Lý Bính:……

Lý Bính nói: “Đại vương, trại chủ ta vừa nhớ ra chúng ta còn có việc phải làm, đúng không, lão hổ?” Nói xong còn dùng khuỷu tay đẩy đẩy Trương Hổ, trương hổ trừng đôi mắt lớn như chuông đồng, mờ mịt nhìn Lý Bính.

Lý Bính căng da đầu nhìn về phía Trần Vọng: “Trại chủ, chúng ta đi xuống trước?”

“Lăn.” Trần vọng vững vàng thanh âm nói.

Lý Bính giống được lệnh đặc xé chạy nhanh túm Trương Hổ ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa thư phòng lại.

Vừa bước khỏi ra thư phòng, Trương Hổ liền nói: “Ai, ngươi kéo ta làm gì, ta sao lại không nhớ là có việc gì cần làm?”

Lý Bính che miệng Trương Hổ lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi không phát hiện ra có gì không thích hợp sao? Quý Vân Sơ kia là đoạn tụ! Hắn thế nhưng trắng trợn theo đuổi lão đại chúng ta, hơn nữa lão đại ba lần bốn lượt bảo vệ hắn, hai người bọn họ rõ ràng là có mờ ám!”

Trương Hổ than thở vỗ vỗ tay của hắn “Ta nói sao lại có cảm giác rất kỳ quái như vậy, hắn dám uống cả chén nước của lão đại! Nếu là ta làm như vậy, lão đại đã sớm cho một roi rồi.”

“Hư, nói nhỏ chút, việc này cũng không thể nói ra ngoài.” Lý Bính ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại là vẻ mặt hưng phấn, lôi kéo Trương Hổ nhỏ giọng thảo luận.

“Này, sao hai người kia lại kỳ lạ như vậy?” Quý Vân Sơ nghĩ trăm lần cũng không ra, hiện tại trong lòng nàng thật cao hứng, chỉ cần bắt đầu phát triển nông nghiệp, Bạch Thạch Trại khẳng định có thể cho nàng một vị trí nhỏ.

Quý Vân Sơ không giấu được niềm vui trên mặt, nhưng khi quay đầu lại, lại nhìn thấy biểu tình phức tạp trên mặt Trần Vọng.

“Đại vương, ngài làm sao vậy?”

Hiện tại tâm can Trần Vọng rất phức tạp, hắn tin tưởng đề nghị của Quý Vân Sơ đều chính xác, đối với Bạch Thạch Trại đúng thật là có lợi, nhưng nàng làm như vậy là vì cái gì? Là có âm mưu khác, hay là thật sự có dụng tâm kín đáo với hắn?

Quý Vân Sơ còn đang vui vẻ, chỉ nghe thấy tiếng một gió truyền đến, một thanh chủy thủ đã đặt trên cổ, nụ cười trên mặt nàng đông cứng lại: “Đại…… Đại vương?”

Trần Vọng đứng trước mặt Quý Vân Sơ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Vân Sơ, đồng tử đen nhánh như tùy thời sẽ hút nàng vào trong, chủy thủ trên tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”

 Giọng nói lạnh lùng vang lên, làm tâm can Quý Vân Sơ không ngừng run rẩy.

Khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt Qúy Vân Sơ, cho dù ở khoảng cách gần như vậy, nàng cũng không tìm ra được chút khuyết điểm nào. Nhìn cặp mắt mắt hẹp dài kia, Quý Vân Sơ nuốt nuốt nước miếng, ở trong lòng yên lặng thầm than: Quả nhiên càng nguy hiểm càng mê người, những thứ xinh đẹp đều có độc, không đúng, Trần Vọng không phải đồ vật, hắn không phải đồ vật……

Thấy Quý Vân Sơ nửa ngày không phản ứng lại, Trần Vọng nhíu mày, đẩy chùy thủ vào sát cổ nàng.

“Đừng.” Bị thanh chủy thủ lạnh lẽo dán lên người, Quý Vân Sơ rùng mình một cái, nàng rụt người lại: “Ta làm gì có mục đích, ăn no là chuyện dân sinh đại sự, chỉ có ăn no mới có sức lực làm việc, có sức lực làm việc mới có thể xây dựng tổ quốc mỹ lệ……”

Sắc mặt Trần Vọng biến đổi, quả nhiên, trong lòng nàng nghĩ chỉ cho Đại Hạ, cho dù đang ở nơi biên thuỳ Bạch Thạch Trại, nàng cũng suy nghĩ biện pháp cứu quốc, vì tên cẩu hoàng đế mà bán mạng đều là ngu ngốc! Hết thuốc chữa!

Mắt thấy sắc mặt Trần Vọng càng ngày càng đen, Quý Vân Sơ ý thức được không đúng, vội vàng bổ sung: “Nhưng quan trọng nhất chính là Đại vương đã nhiều lần cứu cái mạng chó của ta, ngài chính là ân nhân cứu mạng của ta, ta nguyện vì Đại vương làm trâu làm ngựa báo đáp Đại vương!”

“Còn nữa, Đại vương anh tuấn tiêu sai, tuổi còn trẻ đã làm được nhiều việc như vậy, thật sự từ đáy lòng ta vô cùng ngưỡng mộ Đại vương, ta nguyện ý vì ngài hầu hạ cả đời mà! Tin tưởng ta, ta trồng trọt rất lợi hại!”

Quý Vân Sơ càng nói càng kích động, sợ bày tỏ lòng trung thành chậm Trần Vọng một đao liền giải quyết nàng, nửa bên mặt hơi sưng lên khiến nàng trông thật ngốc.

Trần Vọng buông lỏng Quý Vân Sơ ra, hắn ngồi lại trên ghế dựa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn ban chỉ. Mặc kệ Quý Vân Sơ rốt cuộc có mục đích gì, trần vọng tin tưởng chỉ cần nhốt nàng ở dưới mí mắt của hắn nhất định sẽ không gây ra được chuyện gì, huống hồ hiện tại Quý Vân Sơ còn có giá trị lợi dụng.

Chỉ là, cần ngăn chặn tâm lý muốn ra oai của Quý Vân Sơ.

Trần Vọng ngồi dậy, khuôn mặt nghiêm túc nhìn Quý Vân Sơ: “Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói.”

Quý Vân Sơ:?

Mắt đen thâm thúy của Trần Vọng nghiêm trang: “Ngươi chính là kẻ ngốc.”

Quý Vân Sơ:??

Trong lòng Quý Vân Sơ có hàng vạn con ngựa đang không ngừng phi nước đại, mẹ nó sao bộ dạng của của Trần Vọng lại đáng yêu như vậy, nàng rất muốn cười, nhưng nàng dám sao? Nàng không dám!

Trần Vọng nhìn biểu tình phức tạp Quý Vân Sơ, đột nhiên thấy không vui: “Như thế nào? Hối hận?” Nói xong hắn đặt chùy lên bàn: “Ngươi cũng có thể lựa chọn tự mình kết thúc.”

“Hắc hắc, Đại vương sao ta lại hối hận được, ta là đầy tớ trung thành của ngài mà, ta vĩnh viễn là đầy tớ của ngài mà!” Quý Vân Sơ trên mặt ra lấy lòng, trong lòng lại điên cuồng, còn lấy sách che chùy thủ lại.

Trần Vọng làm lơ động tác nhỏ của nàng, mặt không biểu tình: “Muốn sống thì nhanh chóng nói cho ta biết kế hoạch hoàn chỉnh.”

“Kế hoạch? kế hoạch trồng trọt?”

Quý Vân Sơ hỏi, nhưng Trần Vọng chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nặng nề như vực sâu không đáy.

Mẹ nó, chuyện này không phải rất đơn giản sao? Lão nương rất chuyên nghiệp đó!

Tuy rằng trong lòng rất đắc ý, ngoài mặt Quý Vân Sơ vẫn cười ha hả: “Ai, được, bảo đảm sẽ để Đại vương vừa lòng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play