Nghi Hi là nữ ba nên phân cảnh không nhiều, phần lớn thời điểm đều đảm đương vị trí làm nền cho bối cảnh, phân cảnh cô được diễn thực sự rất ít. Sau 3 tháng bấm máy, tiến độ quay phim dần dần đi đến kết thúc, mà cô rốt cục cũng nghênh đón cảnh quay quan trọng nhất của mình.
Cô đóng vai Liễu Cơ ở mặt ngoài là sủng thiếp của Thái tử, thực tế lại là mật thám được đối thủ an bài bên người hắn, lúc trước cô vừa nhìn thấy nhân vật này liền không nói gì chỉ thở dài, từ xưa đến nay, vô số tác phẩm văn học, điện ảnh và truyền hình đều nói với chúng ta, ngàn vạn lần không thể phái phụ nữ đi quyến rũ kẻ thù, bởi vì các cô ấy đến tám chín phần sẽ lại yêu đối phương…
Liễu Cơ chính là người như vậy, tuy rằng bên ngoài vẫn trung thành với chủ nhân, nhưng trái tin sớm đã bị Thái tử cướp đi. Mỹ nhân kế không thành, ngược lại bị đối phương dùng mỹ nam kế, Nghi Hi cũng có chút đồng tình với chủ nhân phía sau màn này.
Trương Tư Kỳ nghe cô nói vậy, cảm thấy được lắm, cuốn kịch bản nhẹ nhàng đập lên bàn, “A, nói mới nhớ, trước đây tôi đóng Mật lệnh sinh tử, vai nữ chính cũng là lâm trận phản chiến, hung hăng lừa gạt boss một phen. Chẳng qua cô là vì Lê Thành Lãng, tôi lại vì Đỗ Văn Hãn, như vậy xem ra vẫn là mắt tôi tương đối mù.”
Nghi Hi làm vẻ thâm trầm không nói gì, Trương Tư Kỳ xoay chuyển lời nói, “Nhưng xét đến cùng, xui xẻo nhất vẫn là phụ nữ, đàn ông có gì mà đáng thương? Nhìn xem cô chết thảm như vậy, kẻ làm tình địch như tôi cũng nhìn không được, có những chuyện có thể nhịn chứ không thể nhịn chuyện này!”
Vậy ngài còn đặc biệt hy sinh thời gian nghỉ ngơi để chạy tới chứng kiến?
Nghi Hi mở kịch bản ra, lần thứ n đọc lại phân cảnh hôm nay sẽ quay. Đây là phân cảnh nghịch đảo thứ ba của cô trong phim, cùng là lần lộ diện cuối cùng của Liễu Cơ, tuyệt sắc mỹ nhân chết, tất cả cảm xúc tích góp từng tí từng tí một đều bùng nổ tại đây, nhân vật này xuất sắc hay bình thường thì phải trông cậy vào một kích này.
Có lẽ là do biên kịch thiên vị, Liễu Cơ tuy rằng xuất hiện không nhiều, nhân vật lại vô cùng mạch lạc hoàn chỉnh. Khác với gián điệp bình thường lâu ngày sinh tình, Liễu Cơ trước khi đến bên Thái tử đã ôm theo cảm tình khác thường với hắn, chỉ vì lúc nhỏ, hắn đã từng cứu giúp nàng. Nàng ở bên cạnh hắn nhiều năm, vừa trông mong hắn có thể nhận ra mình, lại sợ hãi hắn thật sự nhận ra mình, cứ vô tình liền hãm sâu vào vũng bùn.
Nghi Hi thở dài, tâm tình có chút phức tạp. Tuy rằng những chỗ khác không hề giống nhau, nhưng nhiều năm trước từng có duyên gặp một lần, lại vô cùng giống cô và Lê Thành Lãng!
Kỳ thật cô không hay nhớ đến ngày ấy, sinh nhật tám tuổi của cô, khi đó ba mẹ chưa ly hôn, nhưng tình cảm tan vỡ lại là sự thật. Bọn họ cho rằng cô cái gì cũng không biết, nhưng cảm giác của một đứa trẻ lại nhạy cảm hơn nhiều so với người lớn, cô suốt ngày hoảng hốt, sợ hãi vừa tỉnh giấc bọn họ liền không còn ở đây, trong căn nhà lớn như vậy chỉ còn một mình cô.
Cũng bởi vì chuyện này, lúc mẹ dùng thái độ khác thường tổ chức party sinh nhật thật long trọng cho cô, cô liền nghĩ, có lẽ sang năm bọn họ không cùng một chỗ nữa. Đây là lần cuối cùng trước khi tách ra chúc mừng sinh nhật cô, cho nên trịnh trọng đến kỳ lạ, hận không thể công bố với thế giới.
Hôm ấy trong nhà có rất nhiều người đến, toàn là những gương mặt thường xuyên xuất hiện trên truyền hình lẫn điện ảnh, mỗi người bọn họ ai cũng đẹp mắt, cười nói ngồi xuống trước mặt cô, trò chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ với cô. Cô mặc chiếc váy trắng, trên đầu đội vương miện thủy tinh, được trang điểm giống như nàng công chúa, chỉ là công chúa lại không vui vẻ, ôm thỏ Ramy né tránh người lớn khắp phòng, chạy vào trong vườn hoa chơi xích đu.
Không có người hầu ở phía sau đẩy, xích đu của cô cũng chỉ thoáng đung đưa nhẹ hai cái, Ramy nằm trong lòng cô, liền giãy dụa nhảy ra ngoài, núp ở góc khuất không ai để ý. Cô cảm thấy rất tức giận, mím môi liền muốn khóc, rồi lại sợ hãi bị người khác nghe được. Vào lúc đang mờ mịt không biết phải làm sao, cô nhìn thấy người ấy.
Nghi Hi vẫn còn nhớ rất rõ, khi ấy là buổi chiều ba giờ hơn, ánh mặt trời rất chói mắt, trong vườn hoa thác nước phun về bốn phía, trung tâm là bức tượng tiểu thiên sứ. Người ấy mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, đứng ở chỗ cột không xa hút thuốc, tuy rằng hôm nay chỉ là sinh nhật của trẻ con, nhưng dù sao cũng là do mẹ chính thức gửi thư mời, tất cả khách mời đều mặc quần áo nghiêm chỉnh lịch sự, còn giống như người ấy ăn mặc tùy ý như vậy quả là khác biệt.
Phát hiện được tầm mắt của Nghi Hi, người ấy ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc cùng cô đối diện. Sau này Nghi Hi đã từng nhớ lại ánh mắt của anh giờ khắc này, cảm thấy rất vi diệu, vốn là đen kịt, giấu rất nhiều cảm xúc khó tả, giống như biển khơi đêm khuya, nhìn như gió êm sóng lặng, thực ra sóng ngầm lại đang bắt đầu khởi động. Theo bản năng cô đoán được người ấy không cao hứng, trong lòng nhất thời trào ra cảm xúc sung sướng rốt cuộc cũng tìm được đồng bọn.
Trong phòng mọi người đều đang cười, đang chúc mừng, nhưng cô không cao hứng, người ấy cũng không cao hứng, như vậy thật tốt, rốt cục cũng có một lần, không phải một mình cô khó chịu. Có người cũng cảm thấy giống cô.
Người ấy dụi tắt điếu thuốc, tay đút túi quần đi về phía cô, bãi cỏ xanh tươi ướt át, người ấy còn sạch sẽ hơn so với chúng. Trước mặt cô người ấy ngồi xổm xuống, cũng giống như tất cả những người vừa nãy, cô lại không hề chống đối.
Ramy cảm thấy hứng thú bu lại, cái đầu nhỏ gác lên chân cô, hai con mắt đen chớp chớp, giống cô nhìn người đàn ông trước mặt. Cô nhẹ giọng hỏi: “Ngài là ai nha?”
Người ấy nhìn Ramy, tựa như cùng nó chào hỏi, sau đó tầm mắt dời lên, rơi xuống trên mặt cô. Nghi Hi lại thấy mắt người ấy, khác với vẻ lo lắng lúc vừa rồi, giờ phút này mây đen tiêu tán, trời sáng mây trong, người ấy khẽ mỉm cười, làm cho ánh mặt trời phía sau cũng ảm đạm thất sắc.
Người ấy nói: “Alice sinh nhật vui vẻ, cháu có thể gọi tôi là chú Lê.”
…
Sau khi cùng Hạ Tâm Đồng trở thành khuê mật, Nghi Hi đem chuyện mình đã trải qua thành một câu chuyện xưa kể cho cô nghe, suốt thời gian đó cô ấy vẫn luôn ôm ngực, đến cuối cùng mới nghẹn ra một câu, “Nếu cậu ở cùng một chỗ với Lê Thành Lãng, chính là bản hiện thực của đại minh tinh và cô bé lọ lem, tớ xin phép được độc quyền ghi chép lại! Tớ muốn viết thành sách!”
Nghi Hi mặc kệ cô ấy, càng không muốn vô ích nhắc lại cảm xúc của bản thân đối với Lê Thành Lãng là sự sùng bái, chỉ thản nhiên sửa lại vấn đề lớn nhất trong lời nói của cô ấy, làm Hạ Tâm Đồng tức giận suýt nữa thì nổi khùng.
“Xin lỗi nhé, cậu mới là cô bé lọ lem. Tớ là công chúa.”
Tối đó 8 giờ, sau khi màn đêm buông xuống, phân cảnh nổi bật của Nghi Hi cũng bắt đầu.
Đàm Vệ Đông ngồi sau máy giám thị, hết sức chăm chú nhìn màn hình chằm chằm, đây là phân cảnh dài, đã quay hai lần, hiệu quả đều không tồi, ông ấy lại yêu cầu diễn viên biểu diễn lại lần nữa, để đến lúc hậu kỳ cắt nối biên tập sẽ có thêm nhiều lựa chọn.
Phó đạo diễn đứng ở bên cạnh, cùng ông nhìn vào màn hình. Nơi này là Đông cung của Thái tử, lan can được chạm khắc, bậc thềm làm bằng ngọc đều đắm chìm trong ánh trăng mênh mông, Lê Thành Lãng mặc hoàng bào, khoanh tay đứng. Nghi Hi bạch y nhuốm máu, mái tóc dài rối tung, che lồng ngực đang đứng trước mặt hắn.
Đây là lúc, Liễu Cơ phản bội chủ thượng, liều chết thoát khỏi bao vây, trở lại Đông cung báo tin cho Thái tử.
“Điện hạ.” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, thương xót khẩn cầu, “Đừng đi. Đây là cái bẫy Ngô vương thiết lập cho ngài, đại nội cung thành toàn là thân vệ của hắn ta, nếu ngài đi, sẽ không về được …”
Hắn không nói chuyện, tầm mắt lại nhìn trường kiếm trong tay nàng. Trên lưỡi dao dính máu, chàng nhướng mày, nàng nghĩ đến xưa nay hắn chán ghét nữ tử giết chóc, vội vàng giấu thanh kiếm ra phía sau, giống như đứa trẻ làm sai.
Hắn đến gần, nhìn khuôn mặt nàng trắng bệch, thản nhiên nói: “Ngươi đã trở về?”
Làn môi nàng run rẩy, “Thiếp đi theo Ngô vương, ẩn núp bên cạnh điện hạ 3 năm, sớm đã là tội không thể tha thứ. Việc lần này, mặc cho điện hạ xử trí, chỉ xin ngài nghe thiếp một lời, ngàn vạn lần không nên vào cung.”
Tay hắn trượt xuống, nắm cằm nàng, lặp lại lời nói: “Ngươi đã trở về.”
Nàng có chút mờ mịt, hắn khinh thường cười một tiếng, “Cô còn cho rằng ngươi đã chết ở đầu cầu song Bá.”
Con ngươi đen nhánh phóng đại, trên mặt nàng đều là sự chấn kinh, lẩm bẩm nói: “Ngươi… Biết?”
Chẳng cần hắn trả lời, tất cả đã không cần nói cũng biết. Nàng trước giờ đều là người thông minh, chỉ vì gặp gỡ hắn mới giả vờ ngớ ngẩn. Hắn biết, cái gì cũng đều biết, nàng cho rằng mình lừa hắn nhiều năm như vậy, nhưng sự thật, lại là hắn đang đùa giỡn nàng.
Vết thương ở lồng ngực lại bắt đầu đau, nàng che lại nơi đó, nôn ra một ngụm máu tươi.
“Chi nữ tội thần, bây giờ lại cùng tặc tử Ngô vương kia mưu nghịch cấu kết, trái lại bôi nhọ danh dự của lệnh tôn. Cô xem các ngươi, rất xứng đôi.”
Giọng nói mỉa mai của hắn làm cho tim nàng như bị đao cắt, nghĩ đến đối với lai lịch của mình hắn đã sớm rõ ràng, lại càng cảm thấy hoang đường đến buồn cười. Tay nắm chặt trường kiếm, nàng thật sự cười rộ lên, gương mặt xinh đẹp bao phủ sự lạnh lùng, thanh kiếm bỗng nhiên chỉ lên cần cổ hắn.
Hắn không lên tiếng, dường như không nhìn thấy ánh sáng trên mũi kiếm, mà hốc mắt nàng từng chút từng chút một đỏ lên, nước mắt chậm rãi trào ra, “Vì cái gì không trốn tránh? Ngươi cảm thấy ta sẽ không động thủ sao?”
Trong mắt hắn trào phúng càng đậm, cũng không biết là cười nhạo nàng, hay là cười nhạo bản thân, “Ngươi sẽ không động thủ. Ngươi tình nguyện bản thân chết, cũng sẽ không giết ta, phải không? Ái phi.”
Nàng cắn chặt làn môi, không tiếng động khóc lên. Tình yêu của nàng, nàng vứt bỏ, nàng vứt bỏ tính mạng bản thân lựa chọn hắn, nhưng tất cả những chuyện này trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười. Thậm chí hắn còn trào phúng từ trên cao nhìn nàng, dùng tình cảm của nàng làm vũ khí.
Nàng giống như bị rút hết xương cốt, chậm rãi quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc khàn khàn từng chút một tràn ra, giống như con thú nhỏ bị thương. Mỗi một thanh âm, đều là lên án nỗi đau lên đến đỉnh điểm!
“Cắt! Rất tốt! Chuẩn bị hạ cảnh!”
Đạo diễn rốt cục vừa lòng, nhân viên công tác nhẹ nhàng thở ra, một ít người vọt tới bên cạnh Lê Thành Lãng, giúp anh trang điểm, đưa nước cho anh, anh lại gạt bọn họ ra, đi đến trước mặt Nghi Hi. Cô còn quỳ ở chỗ ấy, tay phải bảo trì tư thế cầm kiếm, chôn đầu thấp giọng nức nở.
Diễn viên mới thường xuyên gặp phải tình huống khó có thể thoát ra, anh thấy nhưng không thể trách, ngồi xổm xuống khuyên nhủ: “Tốt rồi, chuyện này qua rồi, trước hết cô tỉnh táo lại…”
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, hung tợn trừng anh, Lê Thành Lãng bị sát khí trong mắt kia làm cho sửng sốt, ngay cả lời muốn nói phía sau cũng quên mất. Vài giây sau, Nghi Hi phản ứng kịp, không tự nhiên quay đầu, hít hít mũi, “Thực xin lỗi thầy Lê, tôi có chút…”
Anh hiểu rõ, “Tôi hiểu được.”
Chuyên gia trang điểm trêu ghẹo, “Liễu Cơ phu nhân đừng khóc, hận hắn đến như vậy sao?”
Nghi Hi còn đắm chìm trong cảm xúc của Liễu Cơ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, “Không phải hận, là thất vọng. Người Liễu Cơ yêu là Thái tử trong tưởng tượng, là người thuở nhỏ cứu vớt nàng ấy, kỳ thật tôi cảm thấy nàng ấy vẫn luôn không phân rõ hư ảo cùng hiện thực, rối rắm trong quá khứ, cho nên khi nàng ấy rốt cuộc phát hiện Thái tử đã sớm thay đổi, mới thống khổ như vậy. Nhưng nào sợ bị lừa gạt, bị vứt bỏ, đến thời khắc cuối cùng đó, nàng ấy vẫn là yêu hắn.”
Cô đối với lý giải về nhân vật rất sâu sắc, có thể thấy được đã bỏ ra không ít thời gian, Lê Thành Lãng thích người làm việc nghiêm chỉnh, rất hứng thú hỏi: “Vậy cô cảm thấy Thái tử có lỗi với Liễu Cơ?” Dừng một chút, “Nếu như đổi thành là cô, sẽ hy vọng Thái tử nhớ rõ chuyện trước đây không?”
Nghi Hi ngẩn người, một lát sau nói khẽ: “Tôi sao? Tôi mới không ngốc như vậy.”
HẾT CHƯƠNG 19
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT