Khi Diệp Mộc đi đến chỗ bố cô, hành lang trưng bày tranh của Diệp Chi Minh, cô lại nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Vận: Ánh mắt của ngươi thật sự không tồi, ‘Tảo triều’ là tác phẩm duy nhất được chọn là tác phẩm không bán. Ngươi chỉ một điểm này thôi, có thể làm ông ta vui vẻ nửa ngày. (“ông ta” ở đây là Diệp Chi Minh)
Diệp Mộc trả lời: Về chuyện đó thì con thấy nhất định đã có nhiều người khen hắn, hẳn là quen thuộc.
Thẩm Vận: Làm sao mà giống nhau được, ngươi là con gái của Thẩm Vận cùng Diệp Chi Minh, còn coi như chưa tiến vào lĩnh vực nghệ thuật này, nhưng cũng có thể xem là mưa dầm thấm đất, đồ tốt thấy qua nhiều, sớm để con cảm giác bình thường-chết lặng, nhưng có thể để con vừa thấy đã cảm mến, chắc chắn là phù hợp.
Chuyện thường ở huyện, bố mẹ đối đãi với con của mình luôn sẽ không nhìn vào sự thật mà sẽ đeo vào chiếc kính của tình yêu thương, Diệp Mộc cũng không xem nhận định của mẹ mình là thật, tên của tác giả tác phẩm đó, từ đầu chí cuối cô không hỏi đến.
Cái vòng luẩn quẩn này chính là như vậy, trước dựa vào tác phẩm mà biết người, sau lại vì mộ danh mà cầu tác phẩm.
Diệp Mộc không có tiếp nhận ý kiến của Thẩm Vận nữa, cô sợ chốc lát Thẩm Vận liền sẽ cưỡng ép mai mối, xe cứ chạy thẳng một lúc sau lại thấy Diệp Chi Minh.
Diệp Chi Minh hai năm này đã bắt đầu đầu tư một khối tiền vào các nghệ sĩ điêu khắc, nhưng pho tượng và hội họa tổng hội vẫn có điểm khác nhiều, sự thưởng thức của ông với bọn chúng cũng vậy, điêu khắc so với hội họa thì có vẻ ông cao hứng với hội họa hơn một chút.
Diệp Chi Minh đầu tư vào khối tác phẩm đó, nhưng thật sự độ thu hút không lớn, như bọt nước, chỉ nổi tiếng nhất thời trong giới, nhưng rất nhanh liền hạ nhiệt.
Thẩm Vận nói: “So với lão hầu tôn ông ta có vẻ còn có phần hơn, lão Diệp quá nóng lòng.”
Diệp Chi Minh thật sự tâm không phục, hắn so với Thẩm Vận lớn hơn vài tuổi, vẫn chưa tới bốn mươi lăm, hắn chính là đang ở thời điểm dốc hết trí lực vào sự nghiệp, còn nghĩ lại một lần nữa tạo ra thời đại huy hoàng, mong có thể đào tạo hết tâm trí ra được một nhân tài trong giới như Thẩm Vận năm đó.
Diệp Mộc vừa đến hành lang trưng bày tranh, liền bị Diệp Chi Minh lôi kéo gặp mấy người bằng hữu, chủ đề trò chuyện đều hướng về các tác phẩm điêu khắc.
Diệp Chi Minh có vẻ như dẫn theo một âm hồn bất tán như Diệp Mộc, cô thật sự không hứng thú gì, ở giữa cuộc trò chuyện xin phép đi vệ sinh, thực chất cô đi ra bên phía ngoài nhìn một vòng khu triển lãm.
Nhìn cũng được một nửa phòng, bạn gái hiện tại của Diệp Chi Minh đến nói chuyện, nãy giờ cô này cũng đang chào đón những vị khách tới hành lang triển lãm, Diệp Mộc chỉ chào hỏi cho có rồi tránh đi.
Diệp Mộc đối Diệp Chi Minh bạn gái không có cảm tình gì, nhưng cũng không có ý tứ muốn trở mặt, chỉ là không muốn quen biết quá thân.
Đây cũng không phải là do cô tiêu chuẩn kép, Diệp Mộc đối xử Cao Khải cùng cô bạn gái này của bố mình khác nhau, đơn thuần là vì nữ nhân này xuất hiện tại trước khi Diệp Chi Minh và Thẩm Vận tiến tới ly hôn, xem xét thì có thể thấy cô ta đối với việc ly hôn này bày tỏ sự quan tâm hơn mức bình thường.
Mặc dù Diệp Mộc cũng không biết rõ sự tình sớm trước khi ly hôn, Diệp Chi Minh và cô ấy có bí mật qua lại hay không, hay vẫn là ly hôn xong mới bước tiến thêm một bước, nhưng tóm gọn lại, thời điểm bọn họ ở cùng một chỗ thực sự quá mức mơ hồ, mập mờ, nên Diệp Mộc thà chọn giữ lại thái độ trung lập.
Con người chính là như vậy rắc rối, rõ ràng lúc kết giao cũng như lúc chia tay đều nói qua những điều kiện cơ bản, vậy mà vẫn cứ kéo thêm người bên ngoài vào, tiêu tiêu sái sái cho cuộc ly biệt này giội một chậu máu.
Tối thiểu những gì Diệp Mộc hiểu được là như vậy.
......
Chờ đến lúc Diệp Chi Minh ra bắt người thì thấy cô bé đang đứng trước một bức tượng điêu khắc góc hẻo lánh chơi điện thoại.
Diệp Chi Minh tới liền nói: “Tiểu nha đầu, lại cho ba ba ăn hột lơ.”
Diệp Mộc cười ha hả kéo lại Diệp Chi Minh cánh tay, đang vẽ hành lang bên trong tản bộ: “Con không có hứng thú với lĩnh vực kinh doanh mà bố và các bạn bố đang quan tâm, con thà lười biếng chứ không ngáp một họng to trước mặt mọi người đâu.”
Diệp Chi Minh thở dài, lại nhân cơ hội này thì thầm một phen lặp đi lặp lại, đều là những gì trước đây ông hay nói với cô bé, nào là mong Diệp Mộc liền hiện tại bắt đầu học về hội họa, mỹ thuật…, nào là về sau dễ dàng tiếp quản, nếu như đối với lối kinh doanh không nổi lên hứng thú thì cũng không sao, có thể tìm người đại diện hỗ trợ, nhưng về góc độ thẩm mỹ thì bắt buộc phải bồi dưỡng liên tục, để còn theo kịp thị trường cùng thời đại.
Diệp Mộc nghe xong, cười cười, đột nhiên lại không hề khép nép nói tới một câu: “Có người nói, không muốn vào lúc mình phi thường đói bụng mà gọi thức ăn ngoài, rất dễ dàng gọi nhiều, ăn nhiều.”
Diệp Chi Minh nghe đã hiểu nàng lại quanh co lòng vòng rồi, liếc nàng một cái: “Con rốt cục muốn nói cái gì? Còn vòng quanh trêu chọc bố à?”
Diệp Mộc lại nói: “Còn có người nói, không muốn vào thời điểm tất cả mọi người cho rằng là thời điểm tốt để gia nhập thị trường chứng khoán lại cũng đem bản thân gia nhập vào. Bố, đầu tư không phải liền là đạo lý này sao? Bố bắt đầu dồn tiền vào các nhà điêu khắc, bản thân bố cũng là người mới bước vào lĩnh vực này thôi, cũng không hẳn có thâm niên, nhưng mọi người nói là ổn, bố liền đầu tư vào. Nhưng kết quả thì sao?”
Nếu là tốt thật sự, người ta làm gì để ngươi đầu tư vào mà không lo tích trữ cho bản thân mình?
“Đạo lý đơn giản như vậy bố có thể không hiểu sao, bố gọi là thử nghiệm, không thiệt thòi, sao có thể thấy rõ người khác.” - Diệp Chi Minh nói.
Diệp Mộc nghiêm túc mà thở dài ai thán: “Cũng có người nói nha, chúng ta không thể vào thời điểm cảm thấy tịch mịch liền bắt đầu một đoạn tình cảm, rất dễ dàng hối hận.”
Diệp Chi Minh toát một tiếng lợi, biết nàng tại chỉ bạn gái của hắn.
Diệp Chi Minh nhỏ giọng nói: “Sự nghiệp nàng một mực giúp đỡ bố nhiều lắm, bố cũng không thể bạc đãi nàng —— Kỳ thật dự định trước cuối năm liền chia tay, hiện tại vẫn chưa phải lúc.”
Thật là một ông chú cặn bã.
Diệp Mộc lại nhỏ giọng nói: “Bố muốn không mang tiếng bạc đãi, liền bồi đắp cho họ nhiều chút ạ. Đợi đến trước cuối năm hãy chia tay, nhưng mà có phải cũng là bởi vì hiện tại đang cảm thấy cũng không tồi nha?”
Diệp Chi Minh lại có âm thanh, mắt nhìn thấy liền biết là muốn la nàng.
Diệp Mộc lập tức dời đi chủ đề: “Đúng rồi ạ, bố gần đây có tác phẩm nghệ thuật nào ưng ý không, cho con xem tưởng thưởng cặp mắt với.”
Diệp Chi Minh trừng nàng một chút, chỉ vào mấy chỗ vừa rồi hai người đi qua, nói: “Kia mấy món không có cái nào được sao, con đều không có nhìn trúng hả?”
“A, bố không nói, con còn tưởng rằng là dùng để trang trí phòng.” - Diệp Mộc bình luận.
Diệp Chi Minh vặn lên lông mày: “Kém đến như vậy thiệt?”
Diệp Mộc nói: “Không phải quá kém, là con căn bản không có chú ý tới. Không có linh hồn, không có cá tính, không có nét đẹp sinh mệnh.”
Diệp Mộc lời nói đều là không rõ ràng hình dung, nhưng ý tứ thì Diệp Chi Minh minh bạch, những tác giả của nguyên khu trưng bày tác phẩm điêu khắc này, họ sở hữu tay nghề không kém, cũng thật có tài hoa, cũng có thể làm ra các tác phẩm không thể nào bắt lỗi, nhưng thật sự ngắm nhìn một lúc lâu, cũng sẽ có cảm giác thiếu điều gì đó, không thỏa mãn, không ưng ý.
Diệp Chi Minh nói: “Đây đã là chọn lựa ra tác phẩm tốt nhất trong nguyên cả nhóm, kia những tác phẩm không đạt, thật nhiều đều là làm loạn, liền kiến thức cơ bản đều chẳng qua cửa.”
Diệp Mộc trong lòng cũng không tán đồng.
Có tác phẩm xem xét chính là do tân binh làm, mới chân chân chính chính bước vào nghề, sai sót tuy còn nhiều nhưng có nhiều điểm mới, nhiều điểm thu hút, vậy mà có các tác phẩm rõ ràng đi ra từ dụng cụ khắc đẽo gọt lâu năm, từ kỹ nghệ thành thạo, kỹ xảo khéo léo đưa đẩy, nhưng hết lần này tới lần khác cũng chỉ nhìn ra đó là một bức tượng đẹp, không có gì hơn.
Không một chút, Diệp Chi Minh hỏi: “Vậy con nói cho bố nghe thử xem, dạo đây có cái gì hợp nhãn?”
Đừng nói, thật ra là có.
Diệp Mộc lấy điện thoại di động ra, đem tấm ảnh lúc trước tự bản thân cô lấy điện thoại Thẩm Vận gửi cho mình ấn mở cho Diệp Chi Minh nhìn, một câu giới thiệu đều không có.
Diệp Chi Minh liếc mấy cái, lại ấn mở hình to ra nhìn một chút chi tiết, hỏi: “Đây là ai? Bằng hữu của con?”
“Con không rõ. Là tác phẩm từ học trò mà mẹ mới nhận, xưng hô tên tuổi như nào con không biết luôn.” Diệp Mộc nói.
Diệp Chi Minh trọng điểm di chuyển tức thời, ánh mắt mang theo ghét bỏ: “Mẹ con lại nhận học trò mới?”
Sự tình giữa Cao Khải và Thẩm Vận, hiển nhiên Diệp Chi Minh để ý.
Diệp Mộc cười nói: “Bố, bố không thể bởi vì có một Cao Khải, liền đem tất cả mọi người nghĩ thành như thế nha. Chúng ta không bàn đến quan hệ nam nữ, mà chỉ nói đến tác phẩm thì có thể nhận ra, con thật sự có lý khi ưng ý tác phẩm này hơn hẳn những pho tượng tại triển lãm.”
Diệp Chi Minh đang muốn nói chuyện, bạn gái lúc này lại đi tới, nói là có một hộ khách tới thăm.
Diệp Chi Minh cùng Diệp Mộc bàn giao một tiếng, sau liền nhấc chân liền đi.
Diệp Chi Minh đi trước, Diệp Mộc lúc sau cũng đi ra khỏi hành lang triển lãm.
Đầu tiên là về nhà là Diệp Mộc ngủ thẳng cẳng cả tiếng đồng hồ, ban đêm liền ỷ lại trên ghế salon, một bên ăn thức ăn ngoài một bên xem phim truyền hình nước ngoài, chủ đề cùng 《 Thất Nhạc viên 》 giống nhau, đều là vượt ra khỏi giới hạn mối quan hệ.
Mở đầu vào câu chuyện, phương thức xử lý nhân vật cũng là như vậy giống nhau, nhân vật chính nữ là vợ, vì cơ bản không thỏa mãn được một chút dục vọng, quay đầu lại gặp một người nam khác rạo rực hormone, liền cố ý câu dẫn hắn,...
Diệp Mộc xem được thật sự say sưa ngon lành, coi được đến nửa tập, lại nhận được tin nhắn Wechat của Diệp Chi Minh, trách nàng buổi chiều không chào hỏi liền biến mất.
Diệp Mộc nói chuyện dỗ dành đôi câu, lại tiếp tục xem phim.
Nhanh đến kết cục thời điểm, điện thoại lại vang lên.
Diệp Mộc cầm lên nhìn, là Lâm Ngộ.
Diệp Mộc nhớ lại một chút bọn hắn là lúc nào thêm Wechat của nhau, cả nửa ngày mới nhớ tới, sau khai giảng không bao lâu, trong lớp làm hoạt động đọc sách gì đó, lớp trưởng cùng ủy viên học tập liền chia ra công việc, add thêm Wechat của các bạn học để truyền tư liệu.
Lâm Ngộ chính là ủy viên học tập.
Ấn mở Wechat xem xét, lại thấy như thế này một câu: 《 Thất Nhạc viên 》 tớ cũng nhìn, cũng không tồi, cho tớ rất nhiều điểm mới.
Diệp Mộc trong mắt sửng sốt một lát, trong ấn tượng tựa như là đã từng có dạng đối thoại như này, Lâm Ngộ hỏi nàng sách trong tay có đọc được hay không, nàng liền trả lời là đọc rất hay, nhưng lúc đó nàng là vì che giấu sự thật mình trộm vui vẻ.
Dù là nàng lúc ấy cầm một bản 《 Lão công, ngươi thật là xấu 》, nàng cũng sẽ nói như vậy.
Diệp Mộc hỏi: “Là bởi vì cái này đề tài này cậu cảm thấy giống trường hợp của mình hả?”
Lâm Ngộ nói: “Mặc dù khoảng cách cuộc sống của tớ và quyển sách xa biệt hẳn, nhưng đọc quyển sách này, lại có thể cảm nhận được tâm lý nam nữ nhân vật chính và thấu hiểu họ. Thật sự đây là sự thành công nhất của tác giả.”
Diệp Mộc cũng không nghiêm túc nói: “Ra là vậy. Vậy nếu là lần sau cậu gặp được sách hay, cũng nhớ kỹ đề cử cho tớ.”
Lúc nhắn dòng này, Diệp Mộc đã đem kết cục phim xem xong.
Ai ngờ lúc trên màn hình bắt đầu nhấp nhô tin nhắn đến, Lâm Ngộ gửi tới một tin nhắn nữa.
Diệp Mộc ấn mở xem thêm, trời ạ, là một danh sách dài nha, bên trong tối thiểu cũng ba mươi mấy quyển.
Hắn là yêu văn học thật hay là giả vờ vậy nhỉ?
Diệp Mộc lay động khóe môi, càng nghĩ, đành phải trả lời: “Cám ơn cậu nha Lâm đồng học.”
......
Diệp Mộc thứ hai sáng sớm trở lại trường học, suýt nữa bỏ qua tiết đầu của buổi.
Kia số sinh viên hiện diện, giảng viên thật nghiêm túc kiểm tra, mỗi lần đều để ủy viên học tập điểm danh.
Diệp Mộc từ cửa sau chạy vào thời điểm, trong lớp vừa vặn vang lên một thanh âm, kêu lên: “Diệp Mộc.”
Thanh âm kia ngoài định mức êm tai, nhưng Diệp Mộc hoàn toàn không tâm tình thưởng thức.
Diệp Mộc vội vã kêu lên: “Có!”
Thanh âm rất lớn, nửa số sinh viên của cái lớp đều quay đầu nhìn nàng.
Lâm Ngộ cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lập tức tại tên của nàng bên cạnh đánh dấu lên √.
Sau khi tan học, Diệp Mộc lại tại trong hành lang gặp được Lâm Ngộ.
Nàng mới từ toilet ra, quẹo một phát, liền gặp Lâm Ngộ đang đứng tại trên bậc thang, cùng Trương Du nói chuyện.
Mấy nữ sinh đi ngang qua đều đang nhìn hắn, nhưng Lâm Ngộ không phát giác gì.
Diệp Mộc cũng nhìn về phía hai người, nhưng chỉ có thể nhìn thấy biểu tình của Trương Du, xinh đẹp cười như hoa, Lâm Ngộ thì đưa lưng về phía nàng ta.
Thẳng đến lúc Trương Du cũng nhìn thấy Diệp Mộc, cùng Lâm Ngộ nói một câu, Lâm Ngộ xoay đầu lại, trên mặt nhiều mỉm cười, còn đối với nàng nhẹ gật đầu.
Diệp Mộc cũng chỉ đành cười một cái, lập tức đi ra.
Nàng nghĩ đến, bọn hắn có thể nhanh như vậy bước qua thời kỳ ngại ngần, còn có thể dạng này cười cười nói nói, tất nhiên là đã nói ra những điều cần nói.
Mà lại hơn phân nửa là công của nàng, thầm thì bên tai Lâm Ngộ bấy lâu, Lâm Ngộ mới nghĩ rõ ràng đến vậy.
......
Vốn cho rằng cái này thời gian thật sự nhanh, không có gì mới, đảo mắt liền qua ngày, ai ngờ lúc ăn cơm trưa, Lê Nhiễm đột nhiên hướng Diệp Mộc tiết lộ một sự kiện, cũng là có liên quan tới Lâm Ngộ.
“Tiểu Mộc, cậu có hay không cảm thấy sáng nay điểm danh rất có ý tứ?”
Diệp Mộc nhai lấy thịt, lắc đầu.
Nàng buổi sáng xông lên tiến phòng học liền ngồi phịch ở trên bàn, đâu thèm được những cái kia.
Lê Nhiễm cười lại cho nàng thêm hai miếng thịt, nói: “Giảng viên môn kinh tế điểm danh sổ ghi chép là dựa theo thứ tự chữ sắp xếp, tên của cậu ở giữa, nhưng là đến lúc điểm đến tên cậu, Lâm Ngộ lại không đọc tên cậu, là có người tận lực đem tên cậu giữ đến cuối cùng, cậu không có phát hiện sao?”
Diệp Mộc đũa dừng ở giữa không trung, ngây người hai giây: “A?”
Lê Nhiễm: “Đần nha, chính là nói, ủy viên ban học tập cố ý chiếu cố cậu đây! Bất quá chuyện này giống như chỉ có tớ phát hiện.”
Diệp Mộc lại ăn khối thịt, suy nghĩ qua mùi vị: “A…”
Lê Nhiễm lại nói: “Tớ đã cảm thấy kỳ quái mà, thời điểm sớm tới tên cậu, hắn còn hướng bên cạnh tớ nhìn mấy lần.”
Diệp Mộc đem đồ ăn nuốt xuống, rốt cục tìm về ngôn ngữ: “Vậy cậu nói, đây là vì cái gì đây?”
Lê Nhiễm cười: “Cậu hỏi tớ, tớ còn muốn tìm cậu hỏi mà, đâu, nói đi, giữa hai người có chuyện gì rồi?”
Diệp Mộc do dự mấy giây, mới nói: “Nếu như tớ nói cho cậu, là tớ khi trước giúp hắn một chuyện, hắn đây là trả tớ ân tình nha? Ai, bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, nhân tình này còn cũng quá mập mờ, cậu nếu là không nói cho tớ, ta đều không hiểu đến.”
Lê Nhiễm tò mò hỏi: “Nhân tình gì?”
Diệp Mộc nói: “Đại khái chính là hắn có cái người trong lòng, tớ trong lúc vô tình tác hợp một chút. Ân...... Hẳn là thành rồi.”
Gặp Lê Nhiễm trợn to mắt, Diệp Mộc lại vội nói: “Shh, cũng đừng nói ra ngoài a, chờ người ta tự mình công khai đi ạ!”
Kết quả, Diệp Mộc phải tự thề với bản thân mới yên lòng, vừa cùng Lê Nhiễm cùng đi ra khỏi tiệm cơm, liền gặp được Trương Du kéo theo một học trưởng lớn hơn từ phía trước đi ngang qua.
Diệp Mộc ánh mắt không tự chủ theo sau hai người họ, đối với những gì Lê Nhiễm nói đều không nghe thấy.
Lát sau, nàng còn chứng kiến một cái thân ảnh quen thuộc từ phòng học nhiều chức năng bên trong đi ra đến, chính là Lâm Ngộ.
Hắn biểu lộ rất nhẹ nhàng, bước xuống bậc thang, đón lấy Trương Du cùng học trưởng kia, ba người đứng chung một chỗ nói chuyện một lát.
Diệp Mộc bị Lê Nhiễm lôi kéo ra khỏi đường nhỏ một lúc, vừa vặn nghe được Trương Du tiếng cười, còn chứng kiến người học trưởng kia vỗ vỗ Lâm Ngộ bả vai, giống như là đang tán thưởng hắn.
Diệp Mộc thấy rất chuyên chú, thẳng đến bị Lê Nhiễm gọi lại: “Tiểu Mộc, tiểu Mộc!”
Diệp Mộc nga một tiếng, sau khi định thần lại liền không đầu không đuôi hỏi tới: “Nhiễm Nhiễm cậu nói, nam nhân vì sao lại đột nhiên muốn đọc 《 Thất Nhạc viên 》 nha?”
Lê Nhiễm sửng sốt một chút: “Nghe nói nó là sách phải đọc của nam nhân tuổi trung niên.”
Diệp Mộc lại hỏi: “Người tuổi trẻ thì sao, hai mươi tuổi ấy?”
Lê Nhiễm lắc đầu: “Ta đây cũng không biết, ta chỉ có thể nói đứng tại góc độ của ta, xem hết giống như muốn hiểu rõ nam nhân đang suy nghĩ gì.”
A, là sự cộng hưởng sao.
Lâm Ngộ câu nói kia lại một lần dần hiện ra đến.
——《 Thất Nhạc viên 》 Tớ cũng đọc, rất hay. Cho tớ rất nhiều điểm mới.
Ân...... Dẫn dắt.
Dùng từ giảng cứu, đến tế phẩm.
Về phần 《 Thất Nhạc viên 》 nha......
Một người nam nhân đối diện với vực thẳm của hôn nhân, không lối thoát, cùng tại sự nghiệp bấy lâu trải qua trắc trở, ngày ngày tích tụ sầu không tả nổi, bởi vì thể xác tinh thần tịch mịch cùng trống rỗng, đi tìm kiếm tình yêu ngoài giá thú.
Một nữ nhân đối với người chồng của mình nơi đó bị lãnh đạm đối đãi, bị hôn nhân không được thỏa mãn tinh thần làm cho thở không nổi, không thể không đi tìm ấm áp bên ngoài.
Vậy đây đại khái chính là Diệp Mộc đối với nam nữ nhân vật chính trong quyển sách này lý giải, mặc dù tương đối đơn giản.
Tác giả Watanabe Junichi mặc dù để cho nam nữ nhân vật chính rất nhiều lý do để vượt qua giới hạn, để cho người đọc cảm nhận được phần bất đắc dĩ, cùng tâm lý trung niên thường có nguy cơ liên quan nét tuyệt vọng, nhưng cuối cùng hắn vẫn cho bọn họ một kết cục có tình yêu thật sự.
Đây là một loại kết có hậu, cũng là một loại kết tồi tệ.
Bọn hắn song túc song tê, dùng phương thức tử vong, kết liễu để chấm dứt nỗi đau, để có thể cùng nhau.
......
Diệp Mộc nhịn không được lại quay về sau nhìn bọn họ, nhưng đã không nhìn thấy ba người kia nói đùa đâu nữa, nhưng gương mặt cười tươi cùng tiếng cười của Trương Dung nàng còn nhớ rất rõ, rất xán lạn, rất thanh thúy, cô ấy là thật cao hứng, tựa như là đang ở thời kỳ cuồng nhiệt trong chuyện tình cảm, nhận đến đầy đủ yêu mến cùng ấm áp nữ nhân.
Chỉ là không biết những cái kia yêu mến cùng ấm áp, là đến từ bạn trai của nàng, vẫn là đến từ Lâm Ngộ.
Diệp Mộc nhịn không được lại suy nghĩ sáng tạo ra một vở kịch cẩu huyết, lại cấm kỵ, lại kích thích.
Ân, có lẽ, nàng cũng nên mua một bản cho bố mình Diệp Chi Minh nhìn xem.
Mặc dù hoàn cảnh xã hội cùng niên đại đều không giống, nhưng quyển sách này kết cục vẫn có một ít cảnh cáo ý nghĩa.