Lời của Lục Nhụy khiến Âu Dương Thiển Thiển hơi kinh ngạc, rốt cục thì nữ tử đó là người phương nào, vì sao lại được Âu Dương Hạo giữ gìn trong quan tài băng, Tướng phủ thật đúng là tàng long ngọa hổ.

“Có nhìn thấy dáng vẻ của nữ tử trong quan tài băng không?”

“Không, Âu Dương Hạo luôn ở trong đó mãi không ra nên muội không dám tiến vào xem xét.”

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lục Nhụy nhịn không được mà run lên.

Đời này nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ có mỗi ma thôi, cứ nghĩ đến ma là nàng lại sợ.

“Muội đi theo dõi Âu Dương Hạo, chờ ông ta ra ngoài thì ta sẽ đến xem thế nào, xem rút cuộc là người nào mà lại được Âu Dương Hạo coi trọng như thế, đã chết rồi mà vẫn còn phải bảo tồn thi thể trong quan tài băng.”

Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển bất an, vô cùng bất an.

‘Rốt cuộc là loại người nào mà sau khi chết còn được Âu Dương Hạo giữ gìn trong quan tài băng, xem dáng vẻ dè dặt cẩn trọng của Âu Dương Hạo thì có lẽ là không muốn bị ai phát hiện ra.’

“Vâng, tiểu thư.”

Sau khi Lục Nhụy rời đi, Âu Dương Thiển Thiển nhìn vầng trăng lưỡi liềm, nhớ tới những việc trong Tướng phủ.

Luận về mưu kế, Âu Dương Vũ Kiệt là một kẻ đáng chú ý, nhưng nàng luôn cảm thấy, phía sau màn còn ẩn giấu một đôi tay, luôn luôn thao túng những việc này, rốt cuộc là ai mà nàng không nhận ra chút manh mối nào. Những đấu đá trong đại gia tộc thời cổ đại này thật đúng là ùn ùn.

Sau khi Âu Dương Hạo rời đi, đi theo Lục Nhụy, hai người tiến vào Di Hạ các, mở cửa ngầm ra, đi theo bậc thềm xuống dưới, càng đi xuống dưới thì lại càng lạnh, có một tia sáng le lói chiếu sáng ở phía trước, là một viên dạ minh châu cực lớn đang chiếu sáng căn phòng băng.

“Tiểu thư, chính là quan tài băng này.”

Lục Nhụy chỉ vào quan tài băng phía trước, nói.

Âu Dương Thiển Thiển chậm rãi bước đến gần quan tài băng, nữ tử nằm trong quan tài băng đã khiến nàng hoảng sợ lùi lại hai bước.

“Không thể nào, sao có thể là mẫu thân được? Không, điều này không thể xảy ra.”

Nhìn khuôn mặt giống mình đến bảy phần, Âu Dương Thiển Thiển phủ định.

Trong trí nhớ của nàng, Thượng Quan Dao đã qua đời, nàng đã tận mắt nhìn thấy Thượng Quan Dao được hạ táng, hiện giờ lại xuất hiện trong quan tài băng này, hoàn toàn không thể có khả năng này được.

“Tiểu thư, khuôn mặt giống người đến bảy phần, thật sự là mẫu thân của người sao?”

Lục Nhụy vừa nhìn thấy nữ tử nằm trong quan tài băng có khuôn mặt giống Âu Dương Thiển Thiển đến bảy phần, nếu như nói hai người hoàn toàn không có quan hệ gì nàng không sao tin được.

“Ta cũng không biết, ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân được hạ táng, đến tận lúc đóng quan tài cũng không thấy có ai động tay động chân.”

Nhưng mà, nữ tử trước mắt, thật sự là mẫu thân trong trí nhớ của nàng không thể nghi ngờ.

‘Rốt cuộc là đã sai ở đâu?’



Âu Dương Thiển Thiển cẩn thận nhớ lại.

Âu Dương Thiển Thiển tìm kiếm mọi thông tin về Thượng Quan Dao trong hồi ức.

‘Nếu người trong quan tài băng này thật sự là Thượng Quan Dao, như vậy nhất định phải có cái gì đó để xác nhận thân phận này.’

Âu Dương Thiển Thiển dường như nghĩ đến cái gì, lập tức sờ soạng trên người Thượng Quan Dao, thấy trên gáy có một sợi dây, khiến nàng phát hiện ra manh mối, lập tức lôi ra xem.

“Tiểu thư, đây không phải là tấm ngọc bội mà người bảo muội và Sơ Tình tìm kiếm sao?”

Lục Nhụy cẩn thận nhìn thoáng qua ngọc bội, khẳng định.

“Không sai, đây thật sự là ngọc bội của mẫu thân, Lục Nhụy, giúp ta nâng mẫu thân dậy.”

“Tiểu thư, người muốn làm gì?”

“Trên vai phải của mẫu thân cũng có một vết bớt hình bươm bướm giống ta, nếu người này thật sự là mẫu thân của ta thì nhất định sẽ có vết bớt.”

Trong trí nhớ, hồi nhỏ Âu Dương Thiển Thiển không cẩn thận ngã xuống hồ sen, lúc đó Thượng Quan Dao đã nhảy xuống hồ sen để cứu Âu Dương Thiển Thiển, lúc thay y phục, nàng đã từng nhìn thấy, nàng còn nhớ Thượng Quan Dao đã nói, đó là ký hiệu chung giữa hai người.

“Tiểu thư, thật sự có vết bớt hình bươm bướm.”

Nhìn thấy vết bớt, Lục Nhụy hơi kinh ngạc một chút.

‘Một người đã chết gần mười năm, đã hạ táng rồi, sao lại xuất hiện trong phòng băng?’

“Không sai, bà thật sự là mẫu thân…”

Nhìn dáng vẻ của Thượng Quan Dao, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, một người đã chết gần mười năm, dù có giữ gìn thi thể trong quan tài băng thì lẽ ra sắc mặt phải tái nhợt như tờ giấy mới đúng, Thượng Quan Dao thì lại khác, trông giống như vừa mới chết không lâu.

“Tiểu thư, như thế nào?”

“Lục Nhụy, ta muốn kiểm tra cho mẫu thân một chút, chú ý tình huống bên ngoài giúp ta.”

Lúc trước sự qua đời của Thượng Quan Dao là một điều bí ẩn, hiện giờ Thượng Quan Dao nằm trong mật thất, lại là một điều bí ẩn, rốt cuộc cái gì đã giữ gìn thi thể của Thượng Quan Dao cũng lại là một điều bí ẩn.

Âu Dương Thiển Thiển đặt ngón tay lên cổ tay Thượng Quan Dao, nhắm mắt lại, cẩn thận tìm kiếm mạch đập của Thượng Quan Dao.’không hề có mạch đập’, nàng vẫn không từ bỏ, kiểm tra thân thể của Thượng Quan Dao.

Cuối cùng, nàng chỉ chứng minh được là Thượng Quan Dao đã chết.

“Tiểu thư, còn một canh giờ nữa là trời sáng.”

Lục Nhụy thấy Âu Dương Thiển Thiển ở lâu trong mật thất mãi mà không ra nên tiến vào, nói.



“Lục Nhụy, muội nói xem liệu bà có còn sống không?”

‘Vừa rồi khi đỡ Thượng Quan Dao ngồi dậy, rõ ràng là sắc mặt Thượng Quan Dao có sự thay đổi, nhưng vì sao lại không thấy mạch đập chứ?’

“Không thể nào, một người nằm trong quan tài băng cả mười năm thì sao có thể còn sống được?”

Lục Nhụy không muốn khiến Âu Dương Thiển Thiển thất vọng, nhưng sự thật chung quy vẫn là sự thật, không có cách nào trốn tránh.

“Lục Nhụy, có khả năng bà là người thực vật, tâm mạch của người thực vật vẫn còn sống, giúp ta đỡ bà.”

“Tiểu thư, người muốn làm gì?”

Lục Nhụy thấy Âu Dương Thiển Thiển cởi y phục của Thượng Quan Dao, trong lòng nghĩ.

‘Có lẽ đến tận bây giờ tiểu thư vẫn chưa chịu chấp nhận chuyện phu nhân đã chết.’

Nên nàng không mở miệng ngăn cản.

Sau khi cởi y phục, Âu Dương Thiển Thiển rút ra một cây kim bạc, tay cầm chặt kim bạc, dùng nội lực biến kim bạc thành một cây kim băng, đâm thẳng vào trái tim Thượng Quan Dao.

Lục Nhụy kinh ngạc nhìn mọi việc, người bình thường mà bị kim bạc đâm vào trái tim thì chắc chắn là sẽ chết, nàng không hiểu tại sao Âu Dương Thiển Thiển lại làm như vậy.

Đến lúc Âu Dương Thiển Thiển rút kim bạc ra, Lục Nhụy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tiểu thư, như thế nào?”

Lục Nhụy thấy Âu Dương Thiển Thiển nhìn kim bạc hồi lâu, nhịn không được tò mò hỏi.

“Bà còn chưa chết, bà giống như ta, trong cơ thể có cổ độc băng tằm, hơn nữa trong cơ thể còn có một loại độc khác, cổ độc băng tằm tạm thời che kín trái tim bà, khiến độc chưa tiến vào tâm mạch, mau, đỡ bà vào trong quan tài băng.”

Cổ độc băng tằm là một trong những cổ độc thần bí nhất, có thể gϊếŧ người một cách vô hình, nhưng ở thời khắc mấu chốt, cổ độc băng tằm lại có năng lực che kín tâm mạch.

“Tiểu thư, nếu phu nhân đã không chết, vì sao lại phải đặt trong quan tài băng?”

‘Không phải là nên cứu người sao?’

Trong lòng Lục Nhụy không hiểu.

“Độc trong người mẫu thân rất dễ giải, nhưng bà đã nằm trong quan tài băng mười năm rồi, dù có giải được độc thì cũng không thể khiến mẫu thân tỉnh lại được, chỉ có thể là người thực vật.”

Lúc trước cổ độc băng tằm đã che kín tâm mạch của Thượng Quan Dao, khiến độc chưa tiến được vào tâm mạch, nhưng cổ độc băng tằm che kín tâm mạch suốt mười năm, dù có giải được độc thì bà cũng chỉ có thể làm người thực vật.

“Tiểu thư, vậy giờ phải làm sao?”

Lục Nhụy nhìn Thượng Quan Dao, ngay cả Âu Dương Thiển Thiển cũng không có cách nào khiến bà tỉnh lại, thì chắc chắn là vô cùng khó khăn. Nàng không tin trên thế giới này lại có người có y thuật cao hơn Âu Dương Thiển Thiển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play