Chương 955

“Tài xế nói với tôi Khuê Khuê bị bệnh rồi, tôi đến thăm cô ấy.”

“Khuê Khuê sợ anh lo lắng, nói không muốn anh phân tâm, thế nên mới không nói với anh, nếu như anh đã đến rồi thì ở lại với cô ấy đi, tôi có thể thấy thật ra cô ấy rất cần anh ở bên cạnh.”

Dừng một lát, Đông Hoạ lại nói: “Thật ra cô ấy bị thai nghén rất nghiêm trọng, những ngày này gần như cứ ăn là nôn, nôn xong lại ăn, ngủ cũng không được ngon giấc, cả người đều gầy đi rất nhiều.”

“Nhưng có điều cô ấy không muốn anh lo lắng, thế nên vẫn luôn không để tôi nói với anh.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nói những điều này với tôi.”

Đông Hoạ tìm y tá tới rút kim. Rút kim xong trong phòng chỉ còn lại Nam Khuê và Lục Kiến Thành.

Nhìn cô đang nằm trên giường, cả người gầy nhom, sắc mặt cũng nhợt nhạt, trong lòng Lục Kiến Thành đau lòng biết bao.

“Ngốc, nhiều chuyện như vậy sao lại giấu anh, không nói với anh chứ?” Lục Kiến Thành nắm lấy tay Nam Khuê.

Chỉ qua vài ngày mà thôi, cái nắm tay này anh mới phát hiện tay cô đã gầy đi rất nhiều, đến ngón tay cũng trở nên mảnh khảnh đi.

Lục Kiến Thành đưa tay vén những sợi tóc rối trên trán cô, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên chân mày cô. Sau đó anh nắm lấy tay Nam Khuê ngủ thiếp đi bên giường cô.

Nhưng có lẽ bởi vì truyền nhiều thuốc nên hai giờ đêm Nam Khuê đã tỉnh lại rồi. Cô vô ý động ngón tay. Khi phát hiện ra bàn tay đã bị cái gì đó giữ lấy, hơn nữa còn rất ấm áp, cô lập tức thấy rất ngạc nhiên.

Lúc cô quay đầu sang liền nhìn thấy Lục Kiến Thành đang nắm lấy tay cô nằm bên cạnh giường. Lúc này cô liền cảm thấy cực kỳ vui mừng, cực kỳ kích động.

“Kiến Thành…” cô nhẹ nhàng gọi tên anh, Nam Khuê cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, tiếp sau đó những giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.

Có lẽ vì cổ họng đã khát khô rồi, nên căn bản cô gọi cũng không hề phát ra âm thanh gì.

Nhận thức được mình đang khóc, Nam Khuê liền muốn lau sạch đi. Vừa động ngón tay cô mới nhận ra anh vẫn nắm bàn tay cô, thế nên cô đã dừng động tác lại ngay.

Nhưng vì cử động rất nhẹ này, Lục Kiến Thành cũng đã phát giác ra rồi.

Anh ngẩng đầu lên, giương đôi mắt thâm trầm nhìn cô. Thấy khoé mắt cô có một lớp nước long lanh, trái tim anh lập tức trở nên đau nhói.

“Có phải rất khó chịu không? Sao lại khóc rồi?” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

Nam Khuê lại càng thấy trong lòng mềm nhũn, dùng sức lắc đầu, cô cười: “Không phải, chỉ là không ngờ tới anh sẽ xuất hiện ở đây.”

“Sau này chuyện quan trọng thế này nhất định phải nói với anh, dù thế nào cũng không được giấu anh, nếu như khi em cần anh nhất mà anh lại không ở bên cạnh em, anh sẽ càng áy náy.”

“Vâng.” Nam Khuê gật đầu, kích động đứng lên ôm chặt lấy Lục Kiến Thành. Anh cũng đem cô siết chặt vào lòng.

Cùng lúc tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng Nam Khuê: “Yên tâm, mẹ rất mạnh mẽ, thế nên con cũng phải mạnh mẽ, chúng nhất định sẽ không rời xa chúng ta đâu.”

“Vâng, em cũng tin tưởng chúng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play