Chương 930

Nam Khuê nói xong, trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng.

Không khí cũng trở nên ngột ngạt.

“Ai nói anh không mong chờ?” Lục Kiến Thành đột nhiên nói.

Nam Khuê ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh: “Anh không lừa em đấy chứ? Anh vui thật sao?”

“Nếu có hai bé trai, anh sẽ dạy chúng nó cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ, bồi dưỡng hai đứa thành những chàng trai ga lăng, sau này lớn rồi sẽ thừa kế công ty; nếu là hai bé gái, vậy thì tốt rồi, chắc chắn mắt to da trắng, lớn lên giống em, sẽ rất xinh đẹp, sau nay lớn lên cũng không lo không lập được gia đình.”

Nghe lời anh nói, Nam Khuê không nhịn được mà bật cười: “Anh nghĩ xa như vậy rồi sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Nhưng anh vẫn hi vọng tốt nhất là một nam một nữ, vậy là có cả hai rồi.”

Nam Khuê cũng cười gật đầu: “Em cũng hi vọng là thai long phượng.”

Hai người nói một lúc, bụng cô lại bắt đầu kêu vang.

Tuy ăn vài lần cũng như chưa ăn, nhưng nghĩ đến bé con, Nam Khuê vẫn kiên trì đi đến cạnh bàn.

“Nếu không muốn ăn thì đừng miễn cưỡng chính mình.”

Nhớ lại cảnh cô vừa ăn đã điên cuồng nôn ọe, Lục Kiến Thâm cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nam Khuê lắc đầu, kiên định nói: “Không được, vẫn phải ăn một chút, bác sĩ nói rồi, nôn như thế nào cũng phải ăn, nếu không em bé trong bụng sẽ không có chất dinh dưỡng.”

Thai đôi vốn cần lượng dinh dưỡng nhiều hơn, nếu ngay từ đầu đã không cung cấp đủ thì sau này sẽ càng khó.

“Vậy em muốn ăn gì nói cho anh biết, anh cho người làm rồi mang đến cho em.”

“Không cần, em uống chút cháo hoa là được rồi, những cái khác quá nồng, em cũng không ăn được.”

Cuối cùng Nam Khuê uống hai chén cháo hoa.

Vừa ăn xong, mới buông đũa xuống, cô lại chạy đi nôn ra.

Sau khi ra ngoài, Lục Kiến Thành đột nhiên mở hai tay ra trước mặt cô.

Lúc thấy đủ các loại mơ trong lòng bàn tay anh, Nam Khuê lập tức cảm thấy ấm áp.

“Sao anh lại biết chuyện này? Sao anh biết ăn thứ này sẽ làm dịu?”

“Anh hỏi bác sĩ, anh cũng lên mạng hỏi hội những bà mẹ, họ trả lời nên anh biết.” Anh trả lời.

“Ở siêu thị có rất nhiều loại, anh không biết em thích ăn loại nào nên mua mỗi loại một ít, em nếm thử trước đi, xem thích loại nào nhất.”

Anh cầm một viên bỏ vào miệng Nam Khuê.

Nam Khuê nhanh chóng cảm nhận được vừa chua vừa ngọt lan ra khắp khoang miệng.

Nhất là hương vị chua này, Nam Khuê cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Thế nào?” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê ăn xong, khẩn trương hỏi.

“Sao anh còn khẩn trương hơn cả em vậy?” Nam Khuê bật cười.

“Anh sợ chăm sóc em không tốt.”

Anh đột nhiên yên lặng rồi nhìn Nam Khuê, nghiêm túc nói: “Khuê Khuê, anh muốn thương lượng với em một chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play