Chương 900

Hít sâu một hơi, Đông Họa nhìn về phía anh, bình tĩnh lên tiếng: “Anh Lục, mặc dù tôi không biết tình cảm của anh và Khuê Khuê bắt đầu từ lúc nào, nhưng tôi có thể nhìn ra rằng cô ấy rất yêu anh.”

“Sáng sớm hôm nay chuyện cô ấy mang thai, gần như toàn bộ người trong bệnh viện đều biết, gần như chỉ trong một đêm, cô ấy trở thành tiêu điểm của bệnh viện chúng tôi, tất cả mọi người đều biết bác sĩ Nam ở khoa tim ngoại chưa kết hôn mà mang thai.”

“Có ít người sẽ chúc phúc cho cô ấy. Nhưng sẽ có càng nhiều người mang theo thái độ chế giễu để nhìn cô ấy, có người châm chọc cô ấy, có người nói móc cô ấy, nói cô ấy chưa kết hôn mà có con, nói cô ấy bị người ta bỏ, nói cô ấy mượn bụng sinh con, tóm lại lời gì khó nghe cũng có đủ.”

“Mặc dù Khuê Khuê không nói gì nhưng tôi biết cô ấy rất để ý, trong lòng cô ấy vô cùng khó chịu.”

“Tôi muốn nói rằng, nếu anh thật sự yêu cô ấy thì hãy gánh vác trách nhiệm của mình, đừng để cô ấy phải khổ sở vì những lời đồn đại nhảm nhí này, mặc dù xã hội này đối xử với phụ nữ hơi nhẹ nhàng nhưng cũng vẫn không nhẹ nhàng đến mức độ có thể bỏ qua hết mọi chuyện.”

“Nếu như anh thật lòng yêu cô ấy và đứa bé thì hãy gánh vác trách nhiệm mà một người đàn ông nên gánh vác, để cô ấy hạnh phúc, để cô ấy yên tâm!”

“Được, là chồng tương lai của Khuê Khuê, tôi rất cảm ơn cô.”

“Không cần khách sáo.”

Đông Họa hít sâu một hơi.

Lần gặp đầu mà đã nhiều lời như vậy, hơn nữa còn có chút trách mắng, cộng với thân phận người ta không đơn giản nên trong lòng cô ấy vẫn rất thấp thỏm.

Thấy Lục Kiến Thành cũng rất khiêm tốn tiếp nhận, cô ấy cũng cảm thấy vui mừng thay cho Khuê Khuê.

Ăn cơm xong, Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng nhau về nhà.

Tắm rửa xong cô lên giường đọc sách một chút, lúc Lục Kiến Thành lên giường cô đã nhắm mắt dựa vào giường ngủ thiếp đi, sách rơi xuống trên chăn.

Lục Kiến Thành cưng chiều cười, anh tiến đến cầm lấy quyển sách, sau đó nhẹ nhàng đặt cô nằm tử tế trên giường.

Vừa vén chăn nên để đắp chăn cho cô, Nam Khuê đã nhẹ nhàng mở mắt ra.

“Anh tắm xong rồi sao?” Cô xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, dịu dàng hỏi nhỏ.

“Ừm, buồn ngủ thì đi ngủ sớm một chút.”

“Được.”

Nam Khuê gật đầu, Lục Kiến Thành thuận thế đắp chăn cho cô.

Nhưng ngay khi cô nhắm mắt lại, lúc Lục Kiến Thành cũng nằm lên giường, Nam Khuê đột nhiên mở mắt nhìn anh.

Nghĩ đến lời những người kia nói ban ngày, trong lòng cô cũng không nhịn được mà nhói lên.

Cô do dự một lát rồi lên tiếng: “Kiến Thành, em muốn thương lượng với anh một chuyện.”

“Được, em nói đi.”

“Chúng ta có thể ở nhà của mình, trước mắt đừng ở cùng một chỗ, cũng đừng ngủ chung giường, có được không?”

Nghe cô nói vậy, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play