Chương 767

Các kiểu quần áo xinh đẹp, các loại đồ vật, các loại sách, còn có những trang sức cổ rực rỡ đầy màu sắc.

Không thể không nói, con gái ai cũng đều yêu cái đẹp.

Nam Khuê nhìn thấy những bộ quần áo nhẹ như tơ tằm, mỏng như cánh chim, đều vô cùng xinh đẹp mỹ lệ cô đã ngây người ra một lúc.

Cô đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn thật lâu.

Khuôn mặt cô đầy vẻ hâm mộ và thích thú, đôi mắt như chứa hàng vạn ngôi sao nhỏ.

Cô rất thích, không cần biết là nhìn từ đâu, bộ quần áo này vẫn đẹp đến cực điểm.

“Thích nó sao?” Lục Kiến Thành đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.

Nam Khuê cười, đôi mắt cong lên: “Thay vì nói thích, chi bằng nói là đang thưởng thức.”

“Mấy thứ đẹp đẽ mỹ miều, chỉ nên nhìn từ xa, không thích hợp để sở hữu.”

Nó giống như một số người, ví dụ như anh.

Lại nhìn thêm một lúc nữa, Nam Khuê mới đi tiếp.

Quầy trưng bày phía trước chứa một số trang sức quý như vàng, ngọc bích, trừ kim cương ra thì hầu như loại nào cũng có.

Nam Khuê nhìn những trang sức bên trong, chỉ cần nhìn một cái là biết giá cả rất cao.

Phải nói rằng cô đã kết hôn với Lục Kiến Thành hai năm qua, về mặt tài chính, anh luôn rất hào phóng với cô.

Những ngày lễ lớn nhỏ, mặt dây chuyền bằng ngọc, vòng tay bằng ngọc, dây chuyền kim cương, trang sức các loại, cô cũng nhận được rất nhiều.

Không chỉ có đồ anh đưa mà đồ ông nội và cha mẹ chồng tặng cũng rất nhiều, tuy chỉ có hai năm nhưng trang sức đã chất đầy một hộp to.

Cho nên, những món đồ tốt mà Nam Khuê biết cũng rất nhiều, ít nhất là nhiều hơn đại đa số mọi người.

Nhưng tuy là vậy, khi ánh mắt quét qua đôi bông tai bằng ngọc bích trước mặt, mắt Nam Khuê vẫn sáng lên.

Chiếc bông tai có màu tím nhàn nhạt, trông cực kỳ đẹp, vừa sang trọng vừa quý phái.

Thiết kế cũng cực kỳ mượt mà, kích thước rất vừa vặn.

Nam Khuê nhìn thấy nó đã thích ngay.

Nhưng mà, cô đã kiềm chế cảm xúc trong lòng, cô không tỏ ra quá thích đôi bông tai như ban nãy nữa, chỉ im lặng ngắm nó thêm một lúc.

Nhưng dù cô có che giấu kĩ đến đâu thì Lục Kiến Thành vẫn nhạy bén phát hiện ra.

Và lần này, anh cũng im lặng không kém.

Sau khi tham quan hết khu triển lãm, Nam Khuê rất cảm thán: “Có nhiều bảo vật như vậy, ông chủ hẳn đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức mới có thể thu thập được.”

Cô hướng dẫn viên nghe xong thì gật đầu lia lịa: “Cô Nam Khuê, cô nói rất đúng, những thứ này do ông chủ sưu tầm nhiều năm, rất nhiều trong số đó là bộ sưu tập cá nhân của ông chủ chúng tôi và là những món đồ ông ấy rất yêu thích.”

“Cho nên tất cả đồ của các phòng trong nhà hàng chúng tôi đều có thể đấu giá rồi bán, nhưng trừ phòng triển lãm ra, đồ ở chỉ có thể trưng bày chứ không bán.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play