Chương 738

Cúi đầu suy nghĩ một chút, anh ấy trả lời: “Vậy tới đâu hay tới đó, trời không tuyệt đường người.”

Lúc đó, anh ấy thật sự không nghĩ nhiều.

Đương nhiên, những thứ này đều không phải là thứ mà Chu Cẩm thật sự lo lắng.

Điều cô ấy lo lắng nhất chính là, nhìn cái đà này, em trai của cô ấy đã chìm sâu vào đoạn tình cảm này rồi.

Đàn ông nhà họ Chu, tất cả đều thâm tình, từ ông nội cô ấy, đến cha cô ấy, rồi đến em trai cô ấy.

Thật đúng là không chừa một ai.

Nam Khuê đi tới cửa nhà còn tưởng mình đã đi nhầm nhà, bởi vì Lục Kiến Thành đang đứng trước cửa, đứng thẳng tắp, ánh mắt thâm thuý nhìn cô.

“Sao anh lại ở đây?” Nam Khuê thật sự rất bất ngờ.

Lục Kiến Thành khẽ nhíu mày: “Đợi em hai tiếng rồi, chân tê hết cả rồi, vết thương cũng hơi đau, em chắc chắn muốn để anh đứng đây nói chuyện.”

“À.”

Nam Khuê lập tức mở cửa, sau đó cho anh đi vào.

Kết quả lúc vào cửa, Lục Kiến Thành còn tự nhiên hơn cô tưởng tượng, trực tiếp sải bước đi về phía phòng khách, sau đó cầm lấy ly của cô rót một ly nước, ngửa đầu, nốc một hơi cạn hết ly.

Nam Khuê ngây ngẩn cả người.

“Lục Kiến Thành, anh đợi chút, anh đang lấy cái ly của tôi.”

“Anh biết.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê: “…”

Nghĩ thầm, anh biết còn lấy ly của cô uống nước à?

Quả nhiên, ngay sau đó, Lục Kiến Thành nhướng mày: “Trong nhà này chỉ có em và Lâm Niệm Sơ ở, cũng chỉ có chén của hai người, anh không lấy của em, chẳng lẽ dùng đồ Lâm Niệm Sơ?”

Nam Khuê suy nghĩ một chút, hình như là có lý.

Sau đó, Lục Kiến Thành cầm ly của cô rót thêm một ly nước, uống một hơi cạn sạch.

Không đúng, chờ đã…

Nam Khuê mới có phản ứng lại, vừa rồi cô hoàn toàn bị Lục Kiến Thành đào hố cho cô nhảy vào.

Cái gì gọi là không lấy của cô cũng chỉ có thể dùng của Lâm Niệm Sơ.

Anh rõ ràng có thể dùng ly dùng một lần mà.

Người đàn ông này, quá xảo quyệt.

Nói tới đây, Nam Khuê lập tức nhớ tới dấu dâu hôn trên cổ, càng lúc càng tức giận.

Đưa tay chỉ chỉ cổ mình, Nam Khuê có chút khó xử nói: “Anh cố ý đúng không?”

Lục Kiến Thành đã sớm hiểu, chỉ cố ý làm bộ như không hiểu.

“Cố ý cái gì?” Anh nhấp một ngụm nước.

“Anh còn giả bộ, rõ ràng chính là anh cố ý, còn không nói cho tôi biết, anh có biết lúc nảy bị bọn họ phát hiện tôi xấu hổ thế nào không?”

Nghĩ đến tình cảnh đó, bây giờ Nam Khuê vẫn cảm thấy xấu hổ, ước gì có thể tìm được một hố để chui xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play