Chương 722

Nam Khuê kinh ngạc, ngờ vực hỏi: “Tôi nói muốn ở bên Tiễn Nam lúc nào? Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè thôi.”

Lục Kiến Thành hừ lạnh một tiếng: “Anh đều nghe thấy hết rồi, anh ta tỏ tình với em, muốn em làm bạn gái anh ta, em cũng đồng ý rồi.”

Nam Khuê hé môi, cả người hoàn toàn bối rối, quả thực trong nháy mắt cô cũng không biết nên nói gì.

Bình tĩnh lại một chút, cô mới lên tiếng giải thích: “Anh nghe nhầm rồi, là mẹ của Tiễn Nam bị bệnh, mẹ anh ấy vẫn luôn muốn anh ấy thành gia lập nghiệp, thế nên anh ấy mới hỏi tôi có thể làm bạn gái anh ấy một lần để gặp dì hay không. Như vậy tâm trạng của dì tốt lên, biết đâu có thể khỏi nhanh một chút.”

Dù nói như vậy, nhưng Lục Kiến Thành vẫn rất không vui. Cô là vợ của anh, là bạn gái của anh. Dù chỉ là đã từng nhưng cũng chỉ thuộc về một mình Lục Kiến Thành này thôi.

Tuy nói chỉ là giả vờ làm bạn gái của Chu Tiễn Nam, là giả thôi, nhưng lỡ như có lần đầu tiên, lại có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí nhiều hơn nữa thì sao?

Vậy không phải rõ ràng là đang tăng thêm cơ hội cho bọn họ ở cạnh nhau sao. Nếu như lâu ngày sinh thì thì phải làm sao?

Thế nên sắc mặt Lục Kiến Thành căn bản không tốt thêm được chút nào.

Bỗng nhiên anh đưa tay ra xiết chặt lấy cổ tay Nam Khuê, kéo cô đi về phía trước.

“Này, Lục Kiến Thành, anh buông tôi ra, anh muốn kéo tôi đi đâu.”

Nam Khuê vừa nói vừa nhẹ nhàng gỡ tay ra.

Nghĩ đến những vết thương trên người anh, cô không dám phản kháng mạnh bạo quá, chỉ có thể nhẹ nhàng giãy dụa.

Nhưng thật sự Lục Kiến Thành giữ tay cô quá chặt rồi, cô căn bản không gỡ tay ra được.

“Anh muốn kéo tôi đi đâu, tôi sắp phải vào làm rồi.”

Nam Khuê hét lên, nhưng Lục Kiến Thành lại ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không nghe thấy gì vậy.

“Dừng lại, Lục Kiến Thành, anh mau dừng lại.”

“Đi chậm một chút, vết thương trên người anh còn chưa khỏi, nếu anh cứ đi như thế này, nhỡ đâu vết thương lại rách ra thì sao, bác sĩ đã dặn đi dặn lại rồi, ngàn vạn lần không được để vết thương rách ra nữa.”

Nếu không thì thật sự rất rắc rối.

Lúc này bước chân Lục Kiến Thành càng nhanh hơn, tay càng dùng lực mà kéo cô đi, anh kéo Nam Khuê vào cầu thang thoát hiểm. Đồng thời nhanh chóng đóng cửa lại.

Trong nháy mắt, hai người đều như bị ngăn lại ở thế giới khác, bên trong chỉ có cô và Lục Kiến Thành.

Trong cầu thanh, có chút mù mờ, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào. Bên trong im lặng như tờ, đặc biệt yên tĩnh.

“Lục Kiến Thành, rốt cuộc thì anh muốn…”

Lời trong miệng Nam Khuê còn chưa nói xong, đột nhiên Lục Kiến Thành đưa cánh tay ra trực tiếp giam cô giữa anh và vách tường.

Nam Khuê chợt thấy bồn chồn, cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ cố cúi thấp đầu xuống.

Nhưng Lục Kiến Thành lại chìa tay ra mạnh mẽ nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của mình. Đồng thời lên tiếng, giọng nói trầm thấp như muốn đòi mạng: “Bảo anh đi chậm lại? Sợ vết thương lại nứt miệng? Khuê Khuê, em vẫn lo lắng cho anh đúng không?”

Cô cắn môi, im lặng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play