Chương 719

“Gặp vấn đề về tim mạch, lúc bà ấy còn trẻ thì vẫn ổn, bây giờ lớn tuổi rồi nên tái phát, lần này tình hình cũng không được tốt cho lắm.”

Có thể nghe ra được giọng nói của Chu Tiễn Nam ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc.

Trong lòng anh ấy chắc hẳn rất áy náy khi chạy đôn chạy đáo ở nhiều “chiến trường” khác nhau suốt ngần ấy năm, hoàn thành sự nghiệp, nhưng lại làm người mẹ yêu thương mình tủi thân.

“Tiễn Nam, anh cũng đừng sốt ruột quá, khoa tim mạch ở bệnh viện chúng tôi rất giỏi, có nhiều vị giáo sư kinh nghiệm rất dày dặn, họ nhất định có thể chữa khỏi cho bà ấy.” Nam Khuê an ủi.

Vốn dĩ cô muốn nói nếu anh ấy cần, cô có thể đến tìm sư mẫu để giúp đỡ một chút.

Nhưng sau khi nghĩ lại, với quyền lực của nhà họ Chu, đặc biệt là sức ảnh hưởng của chị gái anh ấy, muốn mời một giáo sư giỏi là điều rất dễ dàng, căn bản không cần đến cô.

Còn Chu Tiễn Nam vẫn luôn nhíu chặt mày: “Nam Khuê, tình hình lần này có vẻ không tốt lắm, chị của tôi đã mời rất nhiều giáo sư giàu kinh nghiệm, nhưng câu trả lời đều giống nhau, xác suất thành công không cao lắm, nếu như có thể mời được giáo sư Phòng thì tốt rồi, mẹ tôi cũng sẽ có nhiều hy vọng hơn.”

“Ý anh là giáo sư Phòng đã về hưu ở khoa tim của bệnh viện chúng tôi sao?” Nam Khuê hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Chu Tiễn Nam gật đầu: “Không cần ông ấy đích thân làm phẫu thuật, chỉ cần ông ấy quan sát quá trình và đưa ra một số đề xuất là được rồi, nhưng theo tôi biết, giáo sư Phòng đã nghỉ hưu rất lâu rồi, mấy năm nay cũng không tham gia bất cứ hoạt động y học nào.”

“Chị tôi đã nhờ không ít bạn bè giúp đỡ nhưng có vẻ đều không có hy vọng.”

Nam Khuê nghe thấy vậy, có chút ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của cô, giáo sư Phòng là một huyền thoại của bệnh viện bọn họ, tên tuổi của ông vẫn luôn được lưu truyền rất nhiều, ai cũng nói ông như bồ tát sống, không chỉ giỏi giang mà ý thức trách nhiệm với bệnh nhân cũng rất chuẩn chỉnh.

Ngay cả trong khoảng thời gian cuối cùng trước khi nghỉ hưu, ông vẫn tận tâm tận lực để cứu chữa cho bệnh nhân.

Ông gần như đã đem toàn bộ trí tuệ và tinh lực cả đời mình cống hiến một cách quên mình cho y học.

Một vị giáo sư già đức cao vọng trọng như vậy, sao lại đột nhiên chia tay với sự nghiệp y học chứ?

Nam Khuê cảm thấy chắc chắn không phải vô cớ, nhất định phải có lý do.

Cách một vài bàn, Lục Kiến Thành cũng ngồi xuống gọi một ly cà phê.

Mùi cà phê thơm nồng, nhưng anh không có cảm giác ngon miệng chút nào.

Xuyên qua đám đông, anh nghiêm túc nhìn về phía Nam Khuê và Chu Tiễn Nam.

Hai người ngồi khoảng nửa tiếng thì đứng dậy chuẩn bị ra về.

Thấy họ rời đi, Lục Kiến Thành lập tức đứng dậy đi theo.

Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Thưa anh, xin anh chờ một chút.”

Lục Kiến Thành nghe thấy nhưng cũng không để ý.

Phía sau vẫn cất cao âm lượng, tiếp tục nói: “Thưa anh, xin dừng bước.”

Lúc chuẩn bị rời khỏi cửa quán cà phê, một đôi tay đột nhiên duỗi trước mặt anh, đồng thời mỉm cười, lễ phép nói: “Chào anh, cà phê của anh vẫn chưa được thanh toán, mời anh đến quầy thu ngân trả tiền cà phê ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play