Chương 71

“Sao lại không sao được? Mặt anh đỏ như thế này, trên người cũng đỏ như thế, lại còn toát mồ hôi, Lục Kiến Thành, anh đừng doạ tôi, có phải hôm nay anh uống nhiều rượu quá rồi, thế nên bị dị ứng cồn rồi không!”

“Anh đừng sốt ruột, tôi gọi điện thoại ngay đây, chúng ta đi bệnh viện.” Nam Khuê có chút gấp gáp rồi, cô cầm chiếc điện thoại chuẩn bị gọi.

Lục Kiến Thành thấy thế liền giữ lấy cổ tay cô, cố gắng nhịn lại nói: “Anh không sao, không phải bị dị ứng cồn, chỉ là không cẩn thận uống nhầm chút thuốc.”

Thuốc?

“Thuốc gì?”

Nhìn cô chớp chớp hai mắt, trông đến là ngây thơ đáng yêu, dáng vẻ vô cùng thuần khiết, đặc biệt là cặp lông mi dài như hai chiếc quạt đang khẽ chớp, tựa như đang mời gọi anh vậy.

Lục Kiến Thành không thể nhịn được nữa, yết hầu đang điên cuồng nhấp nhô. Dùng chút lực, anh kéo Nam Khuê vào ngực.

“Kiến Thành, rốt cuộc là anh bị làm sao…” lời Nam Khuê còn chưa nói hết trời đất liền quay cuồng, Lục Kiến Thành ép cô xuống giường.

Chóp mũi Lục Kiến Thành dán vào chóp mũi cô, làn hơi thở nóng rực đều phả lên gương mặt cô, bao trùm toàn bộ lên cô.

Nam Khuê lập tức nín thở, gần như không dám nhúc nhích. Nhưng mà hơi thở của anh ngày một gấp gáp hơn, vả lại nhiệt độ trên người ngày càng bùng nổ hơn.

Những giọt mồ hôi trên trán giống như những giọt nước mưa điên cuồng rơi xuống. Nam Khuê bị doạ sợ rồi, ôm lấy anh vội vàng hỏi: “Kiến Thành, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Anh đừng doạ tôi!”

Âm thanh từ yết hầu Lục Kiến thành gợi cảm thoát ra một nụ cười khàn khàn: “Cô bé ngốc, thế này mà cũng không biết à?”

Nam Khuê mờ mịt nhìn anh. Cuối cùng anh cũng không thể nhịn được nữa, cúi thấp đầu hung hăng hôn lên môi cô.

Bắt được hương vị quen thuộc, sự ngọt ngào này dường như càng làm anh thêm điên cuồng, khiến anh mê muội.

Ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, Lục Kiến Thành hoàn toàn bị mất khống chế, điên cuồng chiếm đoạt cô.

Cho đến khi một giọt nước mắt rơi xuống tay anh, hai giọt rồi ba giọt. Cuối cùng hai dòng nước mắt liên tục rơi xuống, Lục Kiến Thành lúc này mới như bừng tỉnh từ cơn mộng.

Nam Khuê cắn chặt môi, từ đôi mắt lờ mờ nước nhìn anh, gương mặt uỷ khuất đau lòng: “Anh làm tôi đau, môi tôi đau.”

Lục Kiến Thành cúi thấp đầu, lúc này mới phát hiện bây giờ môi cô đã sưng đỏ lên rồi. Anh nâng gương mặt cô lên, dựa vào trán cô, dịu dàng nói: “Xin lỗi Nam Khuê, tôi không cố ý đâu.”

“Xin lỗi…” Anh thấp giọng thì thầm nói.

Nam Khuê khóc rưng rức, ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên: “Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Anh hung dữ như vậy, anh doạ tôi rồi đó.”

“Có biết vì sao tôi không cho em ăn bát yến đó không?” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ mờ mịt lắc đầu.

“Bởi vì mẹ đã bỏ thuốc vào canh giải rượu của tôi, nếu như tôi đoán không sai thì bát yến đó của em cũng có thuốc, bởi vì bà ấy muốn mau mau được bế cháu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play