Chương 704

Xe lăn điên cuồng lao về phía trước, lao thẳng về dốc đứng.

Tim Phương Thanh Liên như nhảy ra ngoài, cô ta điên cuồng hét chói tai.

Bên dưới chính là dốc núi, thấy sắp lao xuống, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn môi dồn sức toàn thân để nhảy xuống từ xe lăn.

Xe lăn nhanh chóng lao xuống dốc núi, lập tức không thấy bóng dáng chiếc xe đâu.

Phương Thanh Liên khó khăn quỳ trên mặt đất, há mồm thở từng hơi to.

May mà cô ta nhảy xuống, nếu không chắc chắn thịt nát xương tan.

Cô ta cầm lấy di động, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Nhu: “Alo, Nhu Nhu, chị đã về nước, bây giờ chị đang gặp khó khăn, em qua đây giúp chị chút đi.”

Lục Nhu vừa nghe xong đã đứng bật dậy: “Được, chị Thanh Liên, chị gửi định vị cho em, em lập tức đi tìm chị.”

“Được.”

Lúc Lục Nhu đến nơi, Phương Thanh Liên gần như chỉ còn chút hơi tàn.

Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt bực tức, khó khăn lắm mới giữ được chút sức lực.

“Chị Thanh Liên, chị sao vậy? Sao chị lại ở chỗ này?”

“Ai khiến chị bị thương thành thế này?”

Lục Nhu vội vàng đưa cô ta lên xe.

Vừa lên xe, Phương Thanh Liên đã nói địa chỉ: “Mau mang chị đến bệnh viện, nói giáo sư Trương kiểm tra chân của chị xem có bị ảnh hưởng hay không, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải giữ được chân của chị, nhớ chưa?”

“Vâng.”

“Tốt.” Lúc này Phương Thanh Liên mới yên tâm nhắm mắt lại, mơ màng ngất đi.

Sau khi ngủ một đêm, lúc Nam Khuê tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn nhiều.

Cô kiên trì muốn đi làm, Lục Kiến Thành chỉ có thể đồng ý.

Nhưng điều kiện là anh tự đưa cô đi làm, cũng tự đón cô tan làm.

“Anh chỉ có một yêu cầu này.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê suy nghĩ rồi gật đầu: “Được.”

Đến cổng bệnh viện, Nam Khuê mở cửa xe đi xuống.

Vừa xuống xe, cô phát hiện Lục Kiến Thành cũng xuống xe.

“Anh đưa em vào.” Anh nói.

Nam Khuê lắc đầu: “Không cần, anh đi bận việc của mình đi.”

“Được.”

Anh gật đầu, đứng yên tại chỗ nhìn Nam Khuê đi vào.

Mãi cho đến khi không còn bóng dáng của Nam Khuê nữa, anh mới sải bước, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Lâm Tiêu nhanh chóng đuổi kịp.

Đến văn phòng, thấy bác sĩ, Lục Kiến Thành cũng rất phối hợp, nhanh chóng cởi áo trên người ra.

“Nhiễm trùng rất nghiêm trọng, không phải tôi đã dặn chỗ bị thương tuyệt đối không thể cho nước đụng vào rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play