Chương 702

Anh ấy quay người lại, ánh mắt nhìn Phương Thanh Liên: “Từ khi chia tay đến giờ cô Phương không có vấn đề gì chứ?”

“Không ngờ bác sĩ Cố còn nhớ rõ tôi, đúng là bất ngờ.” Lời nói của Phương Thanh Liên đều là sự châm chọc.

Khóe miệng Cố Thời Xuyên mang theo ý cười khiến người khác không biết anh ấy có tức giận hay không, lời nói ra cũng bình tĩnh tự nhiên: “Cô Phương tìm tôi có việc sao?”

“Đương nhiên.”

“Nếu như là vì chuyện chữa chân của cô vào năm đó thì cũng không cần hỏi nữa.” Ánh mắt Cố Thời Xuyên vô cùng tỉnh táo: “Nếu là những chuyện khác thì càng không cần nói thêm.”

Nói xong anh ấy lại ưu nhã bước lên xe, đồng thời nói: “Lái xe.”

Phương Thanh Xuyên tức giận hét to: “Cố Thời Xuyên, vì sao? Vì sao không nói cho tôi biết lí do, tôi tìm anh chính là muốn hỏi chuyện năm đó, vì sao anh lại không muốn nói?”

Đôi mắt tỉnh táo của Cố Thời Xuyên tỉnh táo nhìn phía trước xe, không nhìn Phương Thanh Liên dù chỉ một cái.

Phương Thanh Liên bị kích thích mạnh, cô ta không chút suy nghĩ mà ấn nút trên xe lăn, nổi điên lao đến trước xe Cố Thời Xuyên.

Lái xe bị dọa sợ, vội vàng phanh xe lại.

Cũng may tốc độ phản ứng của anh ta nhanh, xe dừng lại cách xe lăn của Phương Thanh Liên chỉ mấy centimet.

Lái xe bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, Phương Thanh Liên duỗi tay ngăn trước xe.

Dáng vẻ anh không cho tôi đáp án tôi tuyệt đối không bỏ qua.

“Cố Thời Xuyên, anh có thể ngồi trên xe không ra nhưng hôm nay tôi nhất định phải biết đáp án.”

Cố Thời Xuyên nhẹ nhàng nâng mắt, môi mỏng lạnh lùng: “Tránh ra.”

“Anh không nói lí do cho tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tránh.” Phương Thanh Liên duỗi hai tay, không có chút ý nhượng bộ.

Ánh mắt Cố Thời Xuyên lạnh hơn, lời nói ra cũng lạnh hơn nhiều: “Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra.”

Phương Thanh Liên vẫn làm theo ý mình: “Tôi biết một khi anh tức giận thì rất đáng sợ, nhưng Cố Thời Xuyên, anh cũng thấy Kiến Thành đối xử với tôi như thế nào rồi đấy, ngay cả chết tôi cũng không sợ thì anh nghĩ tôi sẽ sợ lời đe dọa của anh sao?”

“Trừ khi hôm nay anh nói nguyên nhân cho tôi, nếu không tôi sẽ không rời đi.”

Giằng co thêm mấy phút nữa, nhìn đồng hồ trên tay và điện thoại không ngừng rung, lông mày Cố Thời Xuyên nhíu chặt: “Cô thật sự muốn biết?”

“Đương nhiên muốn, tôi muốn biết tất cả.” Phương Thanh Liên gật đầu chắc chắn.

Cố Thời Xuyên sửa sang lại quần áo của mình, môi mỏng hơi hé: “Đáp án của tôi vẫn như cũ, năm đó đùi cô vốn không chữa được, cho dù miễn cưỡng giải phẫu cũng không có khả năng khôi phục.”

“Đối với cuộc phẫu thuật không có tính thành công, dù là từ góc độ bác sĩ chuyên nghiệp hay bạn bè thì tôi cũng không đề nghị cô nên làm, miễn cho phải chịu tội.”

Ai ngờ Phương Thanh Liên nghe xong lại cười ha ha.

“Cố Thời Xuyên, anh đúng là đồ dối trá, đã nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn dùng lí do đó để thoái tác, anh không cảm thấy giả dối sao?”

Ánh mắt Cố Thời Xuyên càng lạnh hơn: “Tùy cô, tôi đã nói rồi nhưng cô không tin.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play