Chương 697

Càng quan trọng hơn đó là áo sơ mi trở nên trong suốt, áo bên trong của cô lộ rõ màu.

Nam Khuê vội đưa tay che người lại, đồng thời nhìn Lục Kiến Thành: “Chuyện là, tôi…tôi tắm xong rồi.”

Nghe thấy giọng cô, Lục Kiến Thành muốn đứng dậy.

Nam Khuê thấy anh muốn đứng lên thì lập tức luống cuống, cô nhanh chóng ngăn anh lại: “Đừng, anh không được qua đây.”

Dựa vào chiều cao của anh, chỉ cần vừa đứng lên, hơi nghiêng người vào bồn là có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.

Thế thì cô thẹn chết mất.

Lục Kiến Thành kiên trì đứng lên rồi nói: “Anh bế em ra ngoài.”

Nam Khuê vừa che cơ thể vừa nói: “Không, anh…anh mau xoay người sang chỗ khác đi.”

Ý thức được chuyện gì đó, Lục Kiến Thành cũng rất phối hợp mà xoay người về chỗ khác, đưa lưng về phía Nam Khuê.

Lúc này Nam Khuê mới nói tiếp: “Tôi không cần anh bế, nếu như anh thật sự muốn giúp thì cứ như vậy quay lưng về phía tôi rồi đi ra ngoài, tôi thay quần áo xong sẽ tự mình ra.”

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành nhẹ giọng nhắc nhở: “Bây giờ cơ thể em rất yếu, khó có thể mặc tự mặc quần áo được…”

“Sẽ không, tôi có sức, tôi có thể tự mình mặc được.” Nam Khuê chắc chắn: “Anh chỉ cần quay lưng lại không đến đây là được.”

“Ừm.” Lục Kiến Thành nghe những gì cô nói rồi gật đầu.

Lúc này một tay Nam Khuê mới vịn chống xuống bồn tắm, một tay khắc nắm lấy thành bồn tắm, muốn đứng lên lấy một chiếc khăn lau khô nước trên người.

Nhưng cô không ngờ rằng cơ thể mình lại yếu ớt như vậy.

Không chỉ tay mà gần như toàn bộ cơ thể không còn chút sức lực nào.

Lúc vịn vào thành bồn muốn đứng lên, đột nhiên lòng bàn chân cô trượt một cái, cô sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng kêu lên một tiếng: “A…!”

Nghe thấy tiếng cô, Lục Kiến Thành không suy nghĩ nhiều, anh lập tức xoay người lại, đưa tay đỡ lấy Nam Khuê.

Nam Khuê vẫn chưa bình tĩnh lại, cô theo bản năng nắm lấy tay anh.

Đến khi đứng vững rồi cô mới nói: “Cảm ơn!”

Nhưng sau khi nói xong, cô ý thức được có chỗ nào không ổn.

Vừa rồi mới trượt ngã khiến áo somi của cô lại lần nữa bị ướt đẫm, nói cách khác ngay cả lớp vải che chắn mỏng manh kia cũng không còn.

Khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê lập tức đỏ bừng, cô nhanh chóng che cơ thể mình rồi lại ngồi xuống bồn tắm, sau đó cầm lấy chiếc áo dài kia bọc mình lại.

Mặc dù chiếc áo kia ở trong nước chỉ là một lớp che chắn vô cùng mỏng, hơn nữa còn trong suốt, gần như không có chút tác dụng nào nhưng Nam Khuê còn cảm thấy che trên người khiến cô có cảm giác an toàn hơn.

“Lục Kiến Thành, anh…” Cô nói lắp bắp: “Anh ra ngoài trước, giúp tôi đóng cửa phòng tắm lại, lát nữa xong rồi tôi sẽ tự mình ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play