Chương 691

Lúc đầu trong lòng Phương Thanh Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, giây phút trông thấy Nam Khuê, sự thù hận trong lòng cô ta càng tăng cao.

Lúc thấy hồ nước sau lưng cô, đột nhiên cô ta nhấn mạnh vào nút tiến lên trên xe lăn.

Sau đó điên cuồng lao đến chỗ Nam Khuê.

Nam Khuê vội vàng không kịp chuẩn bị, lúc ý thức được Phương Thanh Liên đang lao đến chỗ mình, cô muốn tránh cũng không còn cơ hội.

Phương Thanh Liên lao đến vừa nhanh vừa mạnh, cô gần như lập tức bị đẩy ngã.

“A…”

Cô kêu lên một tiếng, cả người bay lên rồi rơi xuống hồ nước sau lưng.

“Cô Nam Khuê…” Lâm Tiêu nóng nảy hô lên.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành hô to một tiếng, chỉ nghe thấy một tiếng bùm, lúc bĩnh tĩnh lại mới phát hiện anh đã đứng dậy nhảy vào trong hồ.

Hai tay Phương Thanh Liên siết chặt lại, trong mắt đều là hận thù và sự tức giận.

Nhảy xuống?

Vậy mà anh lại không suy nghĩ gì mà trực tiếp nhảy xuống cứu Nam Khuê?

“Người đâu, mau đến đây, cứu tổng giám đốc Lục và cô Nam Khuê lên nhanh đi.” Lâm Tiêu lớn tiếng gọi người giúp đỡ.

Nam Khuê không biết bơi, nước hồ mùa đông lại vừa lạnh vừa cóng, sự lạnh lẽo kia như xuyên thẳng vào trong xương cốt khiến người khác đóng băng.

“Cứu…cứu mạng…”

Vừa rơi xuống cô đã theo bản năng hô hai tiếng, nhưng nước hồ quá lạnh, cô lại không biết bơi, tay vùng vẫy được hai cái, cả người đã cóng đến mức toàn thân run rẩy, lạnh đến mức như muốn rã rời.

Đầu càng ngày càng nặng, thân thể cũng càng ngày càng nặng, tay của cô dùng sức khuấy nước, nhưng cô đã không còn chút sức lực nào.

Một ngụm nước, hai ngụm nước, đến khi uống phải ngụm nước thứ ba, toàn thân Nam Khuê đã đóng băng không còn chút nhiệt độ, hô hấp cũng nhanh chóng trở nên khó khăn.

Tay cô không còn sức lực nào, chỉ có thể mềm yếu thả lỏng.

Mắt cũng từ từ nhắm lại.

“Kiến Thành…”

Suy nghĩ cuối cùng còn sót lại trong lúc tỉnh táo, cô hơi hé miệng, nhẹ nhàng gọi tên anh.

Lúc cô bắt đầu chìm xuống đáy hồ, đột nhiên trên tay xuất hiện một sức mạnh kéo cô lên.

Một giây sau cô cảm thấy cơ thể mình được nâng lên, trước khi hôn mê cô như nhìn thấy người mà mình vẫn luôn nhớ đến.

Kiến Thành?

Là anh sao?

Nam Khuê nhẹ nhàng hé miệng, cô muốn gọi tên anh nhưng cô đã không nói thành lời.

Ánh mắt cô dàn trở nên mơ màng, cô nhìn anh một cái rồi yên tâm nhắm mắt lại.

“Khuê Khuê, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ.”

“Khuê Khuê, tỉnh lại, chúng ta không sao cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play