Chương 689

Nam Khuê vô cùng tức giận: “Anh ấy đâu?”

“Tổng giám đốc Lục ở vườn hoa phía sau.”

Nam Khuê xoay người đi về phía đó.

Lúc thấy hai người trước mặt, trái tim cô cứng lại.

Phương Thanh Liên đến.

Cô ta vẫn ngồi trên xe lăn như cũ.

Ánh đèn trong vườn hoa nhẹ nhàng chiếu lên gò má của cô ta, nếu bỏ qua sự chán ghét mà nói, Nam Khuê thừa nhận, người phụ nữ này rất đẹp.

Nếu không cô ta cũng sẽ không thành công khoe tài giữa bao nhiêu người khác để thành bạn gái Lục Kiến Thành.

“Kiến Thành, sức khỏe anh thế nào? Lâm Tiêu nói anh bị thương, em không yên tâm nên mới đến đây xem.”

Lục Kiến Thành xoay người nhìn Phương Thanh Liên, ánh mắt đột nhiên trỏ nên vô cùng bình tĩnh.

Lời anh nói ra cũng vô cùng bình tĩnh: “Thanh Liên, thật ra lần này tôi nên cảm ơn cô mới phải.”

“Cảm ơn?” Phương Thanh Liên ngẩn người, cô ta hơi hé miệng, không cắc chắn hỏi: “Cảm ơn vì chuyện gì?”

“Cảm ơn vì cô đã để tôi biết rõ tình cảm của mình với Nam Khuê. Trước kia tôi luôn nhớ đến tình cảm ngày xưa giữa tôi và cô, sau này tôi lại chịu ơn cứu mạng của cô nên tôi mới luôn chọn cô mà bỏ rơi cô ấy.”

“Tôi cũng vẫn tự cho những gì mình làm là đúng, vì tôi có thời gian cả đời để bù đắp yêu thương cô ấy.”

“Nhưng ngày mưa hôm đó, cô ấy miễn cưỡng cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn tôi, giọng nói bình thản gần như không có chút tình cảm nói muốn chia tay với tôi, lúc đó tôi cảm thấy như trái tim tôi đã chết vậy, đau đến mức không thể thở được.”

“Tôi cảm thấy như bản thân đang ở địa ngục, trái tim như bị xé ra làm đôi. Hai hôm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ tình cảm lúc đầu của tôi đối với cô là gì, vì sao lúc cô rời đi, lúc cô nói chia tay với tôi để ra nước ngoài tôi lại có thể bình tĩnh chấp nhận, thậm chí còn không níu kéo. Nhưng khi người đó là Khuê Khuê thì mọi chuyện đều thay đổi.”

“Cuối cùng bây giờ tôi cũng nghĩ thông rồi, từ lúc bắt đầu tình cảm của chúng ta đã không phải là yêu, lúc đồng ý với cô, tôi đã nói chúng ta thử một chút. Thanh Liên, là sự xuất hiện của Nam Khuê khiến tôi hiểu rằng tình cảm của tôi đối với cô không phải là yêu, đó là trách nhiệm, là gánh nặng, cũng là sự mơ màng của tuổi trẻ.”

“Nhưng đối với Nam Khuê, cô ấy là tình yêu khắc cốt ghi tâm của tôi, là tình cảm mà tôi không thể kiềm chế được. Bác sĩ đã nói cho tôi biết ca phẫu thuật của cô rất thành công, cô sẽ sớm có thể đi lại được, cô còn có thể nhảy múa, có thể tiếp tục theo đuổi sự nghiệp mà cô thích.”

“Đối với cô, tôi đã không còn cảm thấy áy náy, cũng không thấy mình phải chịu trách nhiệm nữa.”

Gương mặt Phương Thanh Liên đã sớm đầy nước mắt, cô ta không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim như bị dao cắt.

Anh nói với cô ta rất nhiều lời độc ác, nhưng chưa lần nào cô ta cảm thấy khó có thể chấp nhận được như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play